Lưu Chương nhìn vào gương
Chỉ có mình trong gương
Anh đưa tay lần mò trên mép gương
Tìm kiếm các nút ẩn
Ẩn giấu sau đó là cả một cơ quan
Lưu Chương muốn biết
Khung cảnh phía bên kia của tấm gương
Cùng lúc bên trong đó...
CH 1.
Tí tách--
Tí tách--
Cửa đã mở.
Lưu Chương ấn tay cầm, đẩy cửa ra, giơ tay cởi bỏ khẩu trang, giày bị đá văng ra một góc.
Cũng chả quan trọng, Lưu Chương nghĩ, dù sao Tăng Hàm Giang cũng không có ở đó.
Áo khoác tuỳ tiện ném trên ghế sa lông, Lưu Chương cảm thấy sức lực toàn thân chỉ đủ để nằm xuống giường, giây tiếp theo liền trực tiếp thả người xuống chiếc chăn bông, hằn lên một cái lỗ to hình người.
Quá mệt mỏi, Lưu Chương cố gắng di chuyển vai trái của mình, và cảm giác đau nhức và ngứa ran lan từ bả vai xuống toàn bộ lưng khiến anh không thể cử động được.
Cái chương trình tạp kỹ chết tiệt đó, phải huấn luyện quân sự trong đó cả tháng, cả tháng!
Lưu Chương không kìm được bản thân mà chửi thề. Một tháng thiếu ăn thiếu ngủ, rèn luyện thân thể, hết lần này đến lần khác xung kích, tập thể dục sáng sớm, tập trận thực chiến ...
Chương trình tạp kỹ đối xử với nghệ sĩ như khỉ
...
Không cà khịa nhiều nữa, lý trí quay lại.
Lưu Chương vẫn biết ơn về trải nghiệm lần này.
Anh nhớ lại cảm giác bối rối khi rơi vào vũng lầy lần đầu tiên khiến anh mất sức, mồ hôi rơi xuống vũng lầy và anh lần nữa vục dậy;
Nhớ tiếng ngáy sấm rền của mấy người giường trên, và cũng nhớ những tiếng la hét vang dội khi chạy phạt đền để không bị mệt;
Anh nhớ vai và lưng mình đau và sưng trong một tuần sau khi tập bắn, và cũng nhớ viên đạn cuối cùng trong cuộc diễn tập quân sự và giương cao ngọn cờ khải hoàn.
...
Chỉ là không liên lạc được với Tăng Hàm Giang trong một tháng qua.
Chỉ là đúng lúc kết thúc thì chia lìa mỗi người một nơi.
Cũng chỉ là sự chia ly, còn tấm long thì tuyệt đối không có tạp chất.
Lưu Chương thở dài, không nghĩ tới nữa, lại muốn chửi thề.
Chầm chậm đưa tay phải lên ngực, nơi có một cái túi nhỏ. Chiếc túi hơi phồng, có chút xộc xệch. Bàn tay xoa nhẹ, thật dễ chịu. Lưu Chương cong lên khóe miệng thỏa mãn, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Một lúc sau, Lưu Chương mở mắt ra, trời đã tối.
Anh đưa tay lên và chạm vào công tắc của chiếc đèn đầu giường.
