CH 5.
Sít...đau đầu quá.
Khi ý thức của Lưu Chương dần dần trở lại, phản ứng đầu tiên của anh là cảm thấy đầu óc choáng váng, nhức nhối, căn bản là không muốn mở mắt chút nào.
Anh vô thức vươn tay ra tìm người bên cạnh, luồng ấm áp quen thuộc này, cảm giác da thịt quen thuộc này, Lưu Chương bất giác co người lại, tìm một góc độ thoải mái hơn rồi tiếp tục ngủ.
Quả nhiên ôm ai đó ngủ vẫn tốt hơn ...
Chờ đã, anh đang ôm ai ngủ vậy?
Khả năng tư duy logic dần dần hồi sinh lại giúp Lưu Chương ý thức được rằng có điều gì đó không ổn lắm, những ký ức vụn vặt cứ đan xen trong tâm trí anh từng chút, từng chút một.
Trốn Tăng Hàm Giang đến Thành Đô sớm hơn một ngày, có chút ấn tượng.
Để Khương Vân Thăng đến đón, có ấn tượng.
Bị Khương Vân Thăng đưa đi uống rượu, có ấn tượng.
Anh đã uống bao nhiêu ly? Ba ly ... Năm ly ...?
Chết tiệt, lúc này hoàn toàn say mất rồi, sau đó xảy ra những gì anh đều không nhớ.
Lưu Chương dồn sức ngồi, bởi vì hành động quá đột ngột, đầu óc nặng nề mất kiểm soát, trực tiếp đập thẳng vào đầu giường. Âm thanh va chạm khó nghe kèm theo tiếng kêu đau đớn của Lưu Chương, trực tiếp đánh thức người nằm cạnh.
Lưu Chương xoa xoa cái đầu mê man của mình, đột nhiên nhìn thấy một cái đầu bù xù chui ra từ chiếc chăn bông màu trắng bên cạnh, khuôn mặt nhăn nhó lầm bầm rên rỉ. Rõ ràng là người ấy không mở mắt, nhưng vẫn vươn tay kéo Lưu Chương trở lại giường một cách chuẩn xác, còn thuận tiện xoa xoa cái đầu vẫn còn đau âm ỉ.
"Ngoan, không đau, ngủ xong hết liền."
Tiếng nói bi bô giấu trong chăn bông, bập bõm trong chiếc gối trũng. Đi theo tiếng gọi của tự nhiên, Lưu Chương chui vào trong chăn vùi vào trong gối, chỉ có để lộ ra vài sợi tóc đen quanh thái dương và vành tai đỏ bừng dưới mái tóc.
Ngủ thêm một giấc nữa đi, nếu đây là giấc mơ thì ít nhất hãy để giấc mơ này kéo dài hơn. Nghĩ đến đây, cánh tay Lưu Chương càng siết chặt, kéo người lại gần bên mình, gần thêm chút nữa.
Người bên cạnh dường như đã nhận thức được, lại lẩm bẩm gì đó, có vẻ như muốn nói rằng tư thế này không thoải mái cho lắm, liền lăn qua lăn lại trong vòng tay Lưu Chương.
Da thịt áp sát nhau, làn da mềm mại ấm áp tạo cảm giác dễ chịu đến mức khiến người ta không khỏi muốn chạm vào lần nữa, và sau đó Lưu Chương mới nhận ra cả hai đều đang khỏa thân.
Nhiệt độ trong chăn bông tăng dần khi Lưu Chương cọ xát thêm lần nữa.
Như này thì ai mà ngủ được ...
Lưu Chương thuận tay kéo người vào lòng và trao những nụ hôn vụn vặt.
Vầng trán mịn màng , lông mày hơi lồi, đôi mắt nhắm nghiền, lông mi khẽ run run, sống mũi thanh tú, có nốt ruồi nhỏ bên má phải và vết sẹo nông bên má trái.
![](https://img.wattpad.com/cover/292189420-288-k397555.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
[Dẫn Lưu Nhập Giang] Thời Trong Gương
FanfictionLink gốc: https://ease1414.lofter.com/post/1e4653d2_1cc68370e?fbclid=IwAR0qYuqp0e62_6gkD-qi00ck0wwAJaUUeBsRvJ2WHTnMHgJ86kbEiZuKJhw Đừng đem bé nó đi đâu nhé các vị