.15.

401 34 5
                                    

Thúy Ngân cảm thấy được cô là người có chủ kiến. Nhưng khi nghe Puka phân tích, cô thế nào cũng thấy Lan Ngọc kì quái.

Kết hợp sự kiện hôn trộm kia, Thúy Ngân quả thật phải kết luận Lan Ngọc len lén thích cô, ngạo kiều ngu ngốc.

Thế nhưng, Lan Ngọc vì sao tự ngược vì sao khóc? Trong lòng Lan Ngọc rõ ràng còn tồn tại một người. Thúy Ngân tự nói với mình: Không nên ở chỗ này si tâm vọng tưởng, cái gì kỳ diệu biến tình nhân một đêm thành người yêu thật sự. Lan Ngọc tổn thương nên mới như vậy.

Nếu như Lan Ngọc thật sự có ý với cô, có thể cũng bởi chuyện một đêm da thịt gần gũi lưu lại tình cảm kì quái. Nếu có ý, Thúy Ngân thấy Lan Ngọc sẽ dễ dàng nhớ lại đêm ấm áp ấy, tình cảm mãnh liệt khó quên một mực quanh quẩn trong lòng. Đây chính là cảm giác khó kháng cự của người cô đơn.

Chỉ là cô đơn, đúng không?

"Lê tiểu thư, đến phòng làm việc của tôi một chuyến." Lan Ngọc từ trong phòng làm việc ló đầu ra. Thúy Ngân lười biếng đứng dậy, không lập tức đi qua, trái lại còn hỏi: "Có việc gì sao, Ninh tổng giám."

Lan Ngọc đang muốn đóng cửa nghe được Thúy Ngân hỏi có chút bất khả tư nghị*, nhưng vẻ mặt lại không thay đổi, giọng trầm xuống nói: "Có việc, đến."

Thúy Ngân đóng lại tiểu thuyết đang xem, tắt máy tính, khép lại cuốn sổ, đem bút vứt vào ống đựng bút, lúc này mới đi đến văn phòng tổng giám.

"Ninh tổng giám."

"Ừ." Lan Ngọc cúi đầu xem tài liệu trong tay, đầu cũng không nâng, "Ngồi."

Thúy Ngân ngồi xuống, Lan Ngọc viết vài dòng vào văn kiện, khép lại văn kiện đưa tới trước mặt cô: "Đây là bản kế hoạch phát triển sản phẩm mới. Tôi xem kế hoạch này, cảm thấy không nắm được trọng điểm."

Thúy Ngân cười nói: "Cái này hình như không phải tôi làm."

"Ừ, là người khác làm, tôi vô cùng không hài lòng. Nếu dự lần này án thành công, có thể chúng ta sẽ trực tiếp nhận được một họp đồng khác. Lê tiểu thư, tôi đã xem bản giới thiệu dự án cô làm lần trước, tôi rất hài lòng. Cho nên cô cầm lấy dự án này đi chỉnh sửa lại, từ đầu đến cuối, chỗ nào không ổn thì phải sửa lại cho tốt hơn."

"..." Thúy Ngân xanh mặt nghĩ không muốn tiếp nhận văn kiện dày cộm này, nhưng người lãnh đạo đã trực tiếp lên tiếng, chẳng lẽ còn có thể nói: Nhiều quá tôi không muốn làm.

Hỗn đản này tiếp tục tìm phiền toái cho tôi phải không! Một chút cũng không biết chăm sóc người bệnh sao.

Thúy Ngân ho khan tiếp nhận văn kiện, che miệng ho một tiếng, vui vẻ hỏi: "Bản word đâu?"

"Tôi trở lại gửi mail cho cô."

"À, được."

Hai người trầm mặc mấy giây, Thúy Ngân hỏi: "Ninh tổng giám, còn có việc sao?"

"Không có gì...." Lan Ngọc miệng nói không có nhưng ngữ điệu lại trở nên chần chờ, Thúy Ngân trong lòng sợ hãi, không biết nữ nhân kì quái này muốn làm việc quái đản gì nữa.

Quả nhiên Lan Ngọc còn câu hỏi khác: "Cô sau lúc tan tầm thì làm gì?"

"Trở về nhà xem TV." Thúy Ngân phản xạ có điều kiện trả lời, trả lời xong lạnh cả người: Đây là hố bẫy rồi! Cô ta hỏi câu này, chờ mình nói thời gian rảnh rỗi nhàm chán sẽ cho mình tăng ca đi! Mình thật sự bị lừa!

Thúy Ngân nhanh bổ sung: "Chẳng qua gần đây cơ thể không tốt nên đi tập gym, không tập gym thì đến lớp học kế toán, vì vậy tan tầm có rất nhiều việc!"

"Vậy à... thật sự đáng tiếc." Lan Ngọc lấy trong túi ra hai vé xem phim, "Tôi còn nghĩ tôi làm lãng phí ý tốt của cô, muốn hỏi có cơ hội mời cô đi xem phim hay không. Nói như vậy hai vé xem phim này cũng lãng phí rồi."

Đôi mắt Thúy Ngân sáng rực phập phồng một chút, rất nhanh lại lạnh nhạt, trở nên tĩnh lặng. Đáng tiếc biểu hiện biến hóa nhỏ bé không qua được ánh mắt Lan Ngọc, một biểu tình nhỏ cũng bị nhìn thấu. Thân mình Lan Ngọc hướng về phía trước: "Chuyện lần trước tôi còn chưa giải thích với cô, còn có hôm giáng sinh được cô giúp đỡ, cám ơn."

"Không... không có gì." Thúy Ngân không muốn quá thân cận Lan Ngọc, gần như vậy thật mất tự nhiên. Nói Lan Ngọc tâm tình thất thường thật đúng là như thế. Giáng sinh rõ ràng nói cái gì "lấy ơn báo oán" không phải sao? Nhưng thái độ cô ấy hiện tại quá tốt làm Thúy Ngân không biết xấu hổ lên mặt: "Tôi thật sự rất tốt bụng!" 

Đột nhiên giọng điệu Lan Ngọc chậm lại, mềm mỏng hỏi: "Thuốc uống chưa?"

Lan Ngọc hỏi không rõ ràng, nhưng Thúy Ngân tự nhiên hiểu được là hỏi thuốc mà tự cô ấy đưa tới.

"Không..." Thúy Ngân ăn ngay nói thật.

"Vì sao không uống?" Lan Ngọc nhíu mày, giống như nghe được một việc bất khả tư nghị.

Nếu đã nói thật một câu, Thúy Ngân càng không để ý, tiếp tục biểu lộ cõi lòng chân thật: "Ninh tổng giám suy nghĩ gì tôi thực sự không thể đoán ra. Lúc trước đem thuốc dạ dày cho cô lại bị cô đuổi, quan tâm cũng bị cô xua đuổi ngoài cửa. Nếu tổng giám không nhận sự quan tâm của tôi, căn bản cũng không nhận quan hệ bạn bè, vậy tôi tiếp nhận thuốc của cô làm gì?"

Lan Ngọc lẳng lặng nhìn Thúy Ngân, hỏi: "Ở trong lòng cô, có phải tôi là một người đặc biệt kì quái?"

Thúy Ngân thật sự muốn liều mạng gật đầu, nhưng nếu làm vậy sợ rằng tình cảnh càng thêm khó khăn. Vậy nên cô hắng giọng một cái, làm bộ không có chuyện gì xảy ra: "Không có. Hơn nữa, Ninh tổng giám có kì quái hay không với tôi cũng không quan hệ."

Lan Ngọc thầm kín hít ngụm khí lạnh, dùng giọng điệu kì lạ nói: "Đúng vậy, có quan hệ gì với cô."

Thúy Ngân trong lòng hồi hộp, phiền muộn nhìn Lan Ngọc: "Đúng vậy, có quan hệ gì với tôi!"

Hai người ở văn phòng lặp lại lời này nhiều lần, khi cả hai ý thức được hành động ngây thơ của chính mình thì dừng lại, nhìn nhau, sau đó đồng thời cười lên tiếng.

"Đêm mai bảy giờ bốn mươi, gặp ở cửa rạp chiếu phim Vanda."

Cuối cùng Lan Ngọc không muốn cùng Thúy Ngân đấu võ mồm, trực tiếp quyết định. Thúy Ngân còn chưa kịp nói "không", Lan Ngọc đã đi khỏi văn phòng, tiếp đón đối tác thảo luận sản phẩm mới.

*Bất khả tư nghị: không thể nghĩ tới.

[ Ngọc Ngân ] Tổng giám đốc của em sao lại đáng yêu như thế [ Cover ]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ