Ngoại truyện

1.8K 118 14
                                    

(1) Một cách gọi.  
 
  "Tiêu Chiến! Tiêu Chiến! ”

  Tiêu Chiến ở trong phòng bếp nghe Vương Nhất Bác trên lầu vừa gọi anh vừa lạch bạch chạy xuống lầu, đoán chừng là đứa bé này lại dựng xong một Lego, vội vàng chạy xuống cầu khen ngợi.

  Quả nhiên, chờ Tiêu Chiến tắt lửa đi đến cửa phòng bếp, đứa nhỏ liền xông tới trực tiếp treo lên người anh, cũng mặc kệ trên người anh còn vương mùi đồ ăn trong phòng bếp.

  "Không biết lớn nhỏ, hiện tại bác sĩ Tiêu cũng không gọi nữa hả? Gọi ca ca nghe thử xem?" Tiêu Chiến nâng người cậu lên, nhẹ nhàng vỗ mông đứa bé, tiểu gia hỏa này hiện tại có lúc nghịch có lúc ngoan, lúc thì gọi bác sĩ Tiêu, lúc lại gọi tên đầy đủ của anh.

  "Tiêu Chiến, " Vương Nhất Bác bĩu môi, giống như còn có chút cảm giác phản nghịch, một mực vẫn gọi tên đầy đủ của anh, nằm trên vai anh chơi đùa cổ áo anh, cậu dừng lại vài giây mới chậm rãi mở miệng, "Ca ca..."

  Tiêu Chiến có lúc phát hiện gạo nếp cũng không mềm như thằng nhóc này, thân thể mềm nhũn, thanh âm cũng mềm nhũn, mang theo mùi sữa mỗi ngày uống, bên trong còn pha trộn với mùi tin tức tố vô ý phả ra của đứa nhỏ, có đôi khi bất ngờ không kịp đề phòng anh thật sự bởi vì đứa nhỏ gọi một tiếng chân liền mềm nhũn, ví dụ như hiện tại, một tiếng ca ca gọi anh đến nhũn ra.

Bất quá hai người bọn họ đại khái không khác nhau lắm, đứa nhỏ gọi xong cũng xấu hổ đến lỗ tai đều đỏ lên, xưng hô bình thường cũng hợp tình hợp lý, lúc này giống như hai người bọn họ làm chuyện kỳ quái gì đó vậy.

Bất quá Tiêu Chiến không thích không được.

  "Sau này gọi bằng cái này."

(2) Anh cũng sẽ đau.   

  Hôm nay Vương Nhất Bác có buổi diễn, Tiêu Chiến điều tiết thời gian để bắt kịp buổi diễn của bạn nhỏ, anh lại mua hoa, còn đi vòng quanh cửa hàng bánh ngọt mà đứa nhỏ thích ăn để mua bánh ngọt nhỏ, bánh mì nhỏ, hôm nay phải thưởng cho cậu.

  Lúc Tiêu Chiến đến, cậu đã lên sân khấu, anh liền đi đến khán phòng, xung quanh có rất nhiều người đến xem đứa nhỏ nhà anh khiêu vũ, so với trước kia đông hơn rất nhiều, chật ních người là người, xem ra cậu bạn nhỏ nhà anh thật được hoan nghênh.
 
Tiêu Chiến thích xem đứa nhỏ nhảy múa, mặc dù thực ra những kỹ xảo và tên gọi phức tạp anh cũng không hiểu nhiều, nhưng anh thích niềm vui của cậu trên sân khấu, giống như đứa nhỏ thưởng thức khiêu vũ, anh thì tận hưởng bước nhảy của cậu...

  Tuy nhiên, đôi khi anh vẫn cau mày, bởi vì đứa nhỏ không mang theo bảo vệ đầu gối, cậu cảm thấy không đeo mới mát mẻ dễ chịu, còn luôn nói cậu không đau, thế cho nên một khi anh không chú ý đến đứa nhỏ sẽ không đeo bảo vệ đầu gối chạy lên sân khấu.   

"Có đau không?" Sau khi biểu diễn kết thúc, Tiêu Chiến đi đến hậu trường chờ đứa nhỏ, mặt cậu bé đều muốn nhăn thành một đám, sững sờ khi nhìn thấy anh, cậu cứng rắn bật cười, cho rằng anh sẽ không chú ý tới cậu vừa rồi ở trên sân khấu đã vô tình ngã một cái, đầu gối cũng không đỏ.

[ZSWW][Edit] Giải thoát (Hoàn)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ