Chương 5: Nhớ nhung không phải là vì công việc

252 38 5
                                    

Trương Nam ở trong đoàn quay phim đã được một tuần, cô vẫn nhớ như in cái đêm đó, cô bị Vương Ngọc Văn ép "come out". Dưới đèn ngủ lờ mờ, cô dựa vào một thành giường gõ chữ kiệt liệt để giải thích cho Vương Ngọc Văn. Bên này, Tôn Y Hàm la hét phấn khích khi vừa lao hẻm núi và hạ gục năm mạng. Cô ấy nói gì đó mà cô không thể hiểu được và sau đó giải thích rằng cô ấy đang chơi Vương Giả.

Cuối cùng, đoạn chat của họ kết thúc bằng câu nói của Vương Ngọc Văn "Mình thà tin vào miệng lưỡi đàn ông còn hơn tin cậu và Tôn Y Hàm không có chuyện". Đêm đó, Tôn Y Hàm bị bắt quỳ gối một lúc lâu.

Sau khi tắt đèn, hai người nằm thẳng, khoảng cách ở giữa thậm chí đủ cho một người nữa, Tôn Y Hàm lên tiếng trước: "Ngủ ngon Nam Nam, ngày mai em đưa chị ra máy bay, ngủ ngon."

Trương Nam vô cùng ghét bỏ cô ấy, rõ ràng cả đêm cô cố làm sáng tỏ mối quan hệ của hai người với Vương Ngọc Văn, Tôn Y Hàm chỉ thờ ơ. Một chút cũng không cảm thấy mất mát sao? Cô thực sự muốn kéo Tôn Y Hàm dậy và hỏi cô ấy. Cô cảm thấy không thở nổi, chỉ cần làm sáng tỏ nó.

"Aaaa" Tôn Y Hàm hét lên " Sao chị đánh em ,Nam Nam, em nói gì sai sao? Hay mai chị không muốn bay nữa?"

"Tin hay không tùy em, chị sẽ bắt máy bay ngay bây giờ"

"Bây giờ chị có thể bay đi đâu."

"Campuchia!"

Trương Nam tức giận lật người kéo chăn bông che kín người lại. Mặc cho Tôn Y Hàm vòng tay ôm cô từ phía sau.

Không có gì ngạc nhiên khi Trương Nam dậy muộn vào ngày hôm sau. Nếu Tôn Y Hàm không dậy sớm giúp cô sắp xếp lại hành lý, rồi lôi cô ra khỏi giường và nhét cô lên xe, thì có lẽ Trương Nam có thể không kịp tham gia lễ ra mắt phim truyền hình mới.

Tại sân bay, Tôn Y Hàm đưa hành lý cho Trương Nam. Lúc đầu cô đến đây chỉ có 1 thùng bây giờ đã trở thành hai thùng. Trương Nam hỏi trong thùng có gì thì Tôn Y Hàm nói đó là một số đồ ăn vặt và nhu yếu phẩm hàng ngày. Trương Nam vội vàng lên máy bay, cô chết lặng trong giây phút máy bay cất cánh.

Về đến khách sạn đoàn phim cô bắt đầu thu dọn hành lý. Tôn Y Hàm không nói dối cô, cô ấy mang cho cô một thùng đồ ăn và đồ dùng hàng ngày, nhưng Trương Nam không ngờ rằng trong vật dụng cần thiết hàng ngày lại có một cái tô inox. Cô gửi cho Tôn Y Hàm một tin nhắn: "Tại sao em lại mang cho chị cái tô inox?"
Tôn Y Hàm trả lời cô trong giây lát: "Chị đã luôn nhìn chằm chằm nó vào bữa tối đó, nên em nghĩ rằng chị thích nó. Cái tô đó rất tiện lợi... "

Trương Nam đang cầm cái tô dở khóc dở cười, nghiến răng muốn đấm vào tô, nhưng lại dừng lại khi chuẩn bị đánh, sau đó vuốt nó hai lần "Tôn Y Hàm à, Tôn Y Hàm, chị phải làm sao với em...."

Trương Nam vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy Vương Ngọc Văn đang đứng ở cửa phòng kinh hãi nhìn mình: "Đại điểu, cậu đang làm gì đấy? Cậu bị choáng à?". Trương Nam cười xấu xa "Vâng, tớ bị điên rồi". Cô đã quen với "xã tử" từ lâu, chỉ khi đối mặt với nó, cô mới đủ trưởng thành và chỉ có cô mới khiến bản thân cảm thấy đau khổ ...

Ký ức của Trương Nam bị gián đoạn bởi Vương Ngọc Văn đi đến bên cạnh
"Cảnh hôm nay khá khó diễn, phải không? Mình thấy cậu đi muốn không vững nữa."
"Thật sự rất mệt. Tớ sẽ về khách sạn và ngủ một giấc. Nhưng tớ sẽ viết một bài phân tích về kịch bản. Cậu biết mật khẩu phòng mà, cậu có thể vào và lấy nó." Trương Nam và Vương Ngọc Văn nói chuyện một lúc. Sau đó cô kiểm tra cuộc trò chuyện của cô với Tôn Y Hàm. Tin nhắn cuối cùng là từ Trương Nam, cô nói rằng hôm nay quá mệt và Tôn Y Hàm đã không trả lời tin nhắn của cô từ trưa đến giờ.

[Fanfic/Trans Nam Đắc Y Kiến] Giả yêu đương với bạn diễn là trải nghiệm gì?Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ