Chương 9: Tôi và đồng nghiệp khác đều bị mù sao

240 27 7
                                    

Đó là cảnh cuối cùng của "Song Kính", cô chìm xuống nước và Tôn Y Hàm đã cứu cô. Áp lực nước khiến cô gần như nghẹt thở, trong khoảnh khắc đấy, Trương Nam cảm thấy có lẽ cô sắp được giải thoát, tiếc nuối lớn nhất trong cuộc đời là cô chưa ăn được một bàn đầy thức ăn ngon.

Không phải phóng đại khi miêu tả 1 giây ở dưới nước dài như một năm. Mọi thứ xung quanh bị lu mờ, Trương Nam gần như không nhìn thấy gì. Cô có thể mơ hồ nhìn thấy ánh sáng trên mặt nước và ai đó đã xuyên qua mặt nước lao về phía cô, người đó kéo cô lên, đó là Nghiêm Vi, đó là Tôn Y Hàm.

Cô đã quay bốn lần trước và sau cảnh đó. Trương Nam chuyển từ lo sợ sang cam chịu, nhưng phản ứng sinh lý đã khiến cô níu kéo Tôn Y Hàm hết lần này đến lần khác. Khoảnh khắc Tôn Y Hàm ôm cô vào lòng, một cảm giác khó tả phát từ tận đáy lòng cô, mặc dù còn ở trong nước nhưng cô không còn sợ đuối nước nữa.

Hôm sau gặp nhau, Tôn Y Hàm dùng sức xoa vai, trên người còn có hương thuốc dán nhàn nhạt. Trương Nam ra phía Tôn Y Hàm, giúp cô ấy xoa bóp. Tôn Y Hàm sững sờ nhưng không yêu cầu dừng lại, "Có phải bị căng cơ do hôm qua không? " Cô hỏi Tôn Y Hàm. "Không, là do thiếu vận động thôi". Sau đó Trương Nam biết rằng câu nói thiếu vận động của Tôn Y Hàm tương tự như việc cô nói rằng cô không thích ngủ. Cô ấy nói vậy chỉ để an ủi cô thôi.

Kể từ đó, mối quan hệ giữa Trương Nam và Tôn Y Hàm đã thay đổi từ một người đồng nghiệp bình thường thành một người bạn.

Dưới ảnh hưởng của Tôn Y Hàm, Trương Nam cũng đã đọc vô số fanfic. Hai người đã ở bên nhau lâu như vậy, nhưng chỉ có cảnh Tôn Y Hàm cứu cô là giống với mô tả trong fanfic này. Phần còn lại, những hành động của Tôn Y Hàm không giống với những gì miêu tả trong fanfic thậm chỉ chẳng liên quan gì đến nó.

Cô ấy học điệu cười "vịt kêu" của cô, học cách nói câu "Ah đồ thần kinh " của cô, liên tục nhắc cô nhớ lại những khoảnh khắc mất mặt của cô, kể cho cô nghe câu chuyện Tiểu Vương Bát trước ngủ, khi cô tức giận thì cô ấy lại ngọt ngào gọi "Nam Nam", sau đó Trương Nam không có chút giận dỗi nào. Cô cảm thấy cái tên của mình đã trở nên phổ biến vì Tôn Y Hàm gọi Nam Nam cả ngàn lần.

Trong các mối tình của Trương Nam, chưa ai từng khiến cô hạnh phúc như Tôn Y Hàm. Cô ấy cho cô tự do, khiến cô cảm thấy thoải mái, khiến cô cảm thấy như mình được đáp ứng mọi thứ. Tôn Y Hàm sẽ trêu chọc và chiều chuộng cô, cô ấy giống như một con bé phá phách nghịch ngợm nhất, và cũng yêu cô nhất.

Nhưng cũng vì "đáp ứng mọi thứ" nên lúc này Tôn Y Hàm, người đáng lẽ đang ở nhà, đã lên máy bay với Trương Nam. Đó là một câu chuyện dài.

Họ mới ở Trường Sa chưa được hai ngày và Trương Nam phải nhập đoàn sớm. Cô tham gia một vai nhỏ trong phim truyền hình mới của sếp, cô có ít cảnh, nhưng vai diễn khá thú vị, đóng vai bạn gái cũ của nam chính, và nam chính cũng là bạn trai cũ của cô.

Tôn Y Hàm cau mày hỏi Trương Nam: "Chị cũng có tiếng trong giới giải trí. Chị không thể để vai này cho người khác đóng à? Không còn diễn viên nữ nào rảnh sao?" Trương Nam thu dọn hành lý, không ngẩng đầu lên và trả lời cô ấy : "Ừ, em im lặng chút đi". Tôn Y Hàm không từ bỏ tiếp tục hỏi Trương Nam: "Nếu có một vài cảnh thôi thì em diễn thay được không?" Trương Nam ngước nhìn và nói: "Tôn Y Hàm, bạn trai cũ của chị cao 1m85, nếu em đứng cùng anh ta sẽ không có sự chênh lệch chiều cao, em không thể dùng lời nói dối 1m72 của mình để che dấu được."

[Fanfic/Trans Nam Đắc Y Kiến] Giả yêu đương với bạn diễn là trải nghiệm gì?Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ