Suốt thời gian trên đường đến bệnh viện Chu Chí Hâm đều ho dữ dội, thì thoảng những cánh hoa Tana thẫm màu máu lại rơi vào tay Chu Chí Hâm. Cậu mệt mỏi nhắm mắt, đầu dựa vào vai Tô Tân Hạo không chút gượng gạo. Tô Tân Hạo đau lòng nhìn Chu Chí Hâm, hắn bây giờ chỉ muốn quay lại đấm vào mặt Lưu Diệu Văn vài cái trước khi rời đi nơi đó.
Sau khi làm các xét nghiệm tổng quan, bác sĩ nhìn Chu Chí Hâm không còn chút sức lực mà thở dài
"Không phải ngày trước ta đã cảnh báo cháu rằng phải sớm phẫu thuật cắt bỏ cuống hoa đi hay sao? Tại sao lại để bệnh trở lên nghiêm trọng như vậy?"Tô Tân Hạo nghe vậy nhíu mày đáp
"Không phải thưa bác sĩ. Anh ấy cùng người kia đã ở bên nhau rồi, tại sao bệnh lại không khỏi? Không phải chỉ cần bên nhau là sẽ khỏi hẳn sao?"
Vị bác sĩ già trầm mặc, theo hiểu biết của ông về căn bệnh hiếm gặp này, nếu như hai người đã ở bên nhau mà không hết bệnh, một là theo nguồn gốc loài hoa, hai là.... Ông nhíu chặt hàng lông mày, nghĩ khả năng thứ hai không thể xảy ra, nếu như đã ở bên nhau, chắc hẳn người kia cũng yêu cậu bé trước mặt này. Ông định mở miệng giải thích thì nghe tiếng nói chậm rãi của người trước mặt." Tana là loài hoa cần sự chân thành từ tận trong tim đối đáp, mà vốn dĩ anh ấy không yêu anh. Tô Tân Hạo, người anh ấy yêu không phải là anh..."
Những lời nói của Chu Chí Hâm nghe nhẹ nhàng bình thản, nhưng lại như con dao cứ mạnh vào tim của Tô Tân Hạo và vị bác sĩ già. Ông biết, cơ hội để cứu vãn mạng sống của thiếu niên trước mặt bằng tình yêu hoàn toàn là vô vọng, ông nhẹ nhàng khuyên nhủ
"Nếu vậy chỉ còn cách cắt cuống hoa, như vậy cháu vẫn còn cơ hội."
Chu Chí Hâm gật nhẹ đầu, trả lời sẽ suy nghĩ thêm, mặc kệ bác sĩ khuyên rằng thời gian của cậu không còn nhiều, cậu cũng chỉ mỉm cười, sau đó kéo Tô Tân Hạo ra ngoài.
"Chu Chu, chúng ta làm phẫu thuật nhé, được không?
Tô Tân Hạo dừng bước, kéo tay Chu Chí Hâm khiến cậu dừng lại theo, hắn nhìn bờ vai khẽ run rẩy của Chu Chí Hâm, không kìm được đau lòng. Tô Tân Hạo bước đến ôm lấy cậu vào lòng, lặp lại câu nói vừa nãy một lần nữa.
"Nghe lời em, làm phẫu thật cắt bỏ cuống hoa đi được không?"
Nhiều năm cùng ăn ở, sinh hoạt, luyện tập, thời gian trôi qua nhanh chóng, giờ đây Tô Tân Hạo đã cao hơn Chu Chí Hâm hẳn một cái đầu, còn Chu Chí Hâm, người mà ngày trước vẫn lấy lí do cao nhất Tam Đại để đứng ra bảo hộ bọn hắn bây giờ vẫn vậy, vẫn là chiều cao năm đó lại trở thành người cần che chở hơn bất kì ai lúc này.
Tô Tân Hạo cúi đầu nhìn vào thân ảnh trước mặt. Chu Chí Hâm khóc rồi, cậu vừa lắc đầu, vừa khóc nói
"Anh...anh không muốn vứt bỏ đi tình cảm này...Soái Soái... Anh phải làm thế nào đây? Anh không muốn ngay cả tình cảm dành cho anh ấy cũng bị bản thân quên đi mất. "
"Vậy còn anh? Còn mạng sống của anh? Còn em? Còn mọi người nữa, em phải làm thế nào mới cứu được anh đây Chu Chu?"
Tô Tân Hạo đau lòng, hắn không biết bản thân mình đã khóc từ lúc nào. Chu Chí Hâm đầy kiên cường, đầy nghị lực đang dần trở nên yếu ớt trong vòng tay của hắn, hắn không cam tâm nhìn người anh mình trân quý đau lòng, càng không muốn mất đi người này. Tô Tân Hạo khẽ siết chặt vòng tay ôm chặt Chu Chí Hâm vào lòng, bằng mọi giá, hắn sẽ không để anh phải biến mất.
"Soái Soái, giúp anh giữ kín chuyện này nhé, được không?"
BẠN ĐANG ĐỌC
[Văn Chu- ABO] BE
FanfictionTất cả tình tiết trong truyện đều là OC , vui lòng không áp dụng lên người thật. Truyện không dựa theo hoàn toàn vào nguyên tắc ABO. Đại khái mình thích ngược, nên nội dung sẽ có hơi...ờm... hơi u ám chút. nhưng có vẻ do lâu ngày không viết nên các...