Trương Cực qua ô cửa nhìn Chu Chí Hâm nằm trong phòng bệnh với đủ thứ dây dợ chằng chịt xung quanh, y có chút lo lắng nhìn sang Tô Tân Hạo vẫn đang gục đầu vào giữa hai lòng bàn tay, Trương Cực mấp máy môi hỏi Tô Tân Hạo:
"Tự ý quyết định như vậy không sao chứ? Anh ấy sẽ không trách chúng ta đâu đúng không?"
Hai bàn tay đang xoa đôi mắt của Tô Tân Hạo đột ngột dừng lại, hắn ngước ánh mắt chứa đầy mệt mỏi nhìn Trương Cực, sau đó không nhanh không chậm tiến về phía cửa, cùng Trương Cực nhìn Chu Chí Hâm ở phía bên trong phòng bệnh, rất lâu sau mới thấy hắn khàn khàn lên tiếng:
"Trương Cực, cậu biết mà, đây là ủy thác của mẹ anh ấy, cũng là... Trương Cực, anh ấy là người anh tớ trân quý nhất, chúng tớ từng là đối thủ, giờ là đồng đội, đã cùng nhau chịu khổ sở, cùng nhau khóc, cùng nhau cười, cùng nhau luyện tập kiên trì tiến tới tận ngày hôm nay. Dù không có ủy thác của mẹ anh ấy, tớ cũng sẽ không để anh ấy chịu thêm bất kì đau đớn nào nữa. Bất kể khi tỉnh lại anh ấy có trách tớ, hận tớ, tớ cũng cam tâm tình nguyện."
Trương Cực không lên tiếng, y hiểu rõ người đang nằm bên trong kia có ý nghĩa như thế nào đối với Tô Tân Hạo, với y, với tất cả mọi người của Tam Đại. Trương Cực nhắm chặt đôi mắt chứa đầy nước lại khiến dòng lệ trong suốt chảy dài hai bên gò má. 'Cứ như vậy đi, chỉ cần anh sống vui vẻ, dù là tội lỗi gì cũng cứ để em và Tô Tân Hạo gánh chịu'. Y đưa tay vỗ bả vai Tô Tân Hạo, nặng nề bảo hắn cứ làm vậy đi.
Lưu Diệu Văn sốt ruột bắt đầu thúc giục tài xế mau chóng cắt đuôi fan tư sinh, nhưng bọn chúng lại dai dẳng bám lấy xe của anh như một loài kí sinh trùng không cách nào tách ra được. Xe của anh đã đi lòng vòng hơn 1 tiếng rồi, trong lòng Lưu Diệu Văn có chút nôn nóng, nếu như anh chậm trễ thì Chu Chí Hâm có làm phẫu thuật không? Nếu vậy Chu Chí Hâm sẽ quên đi tình cảm của cậu dành cho anh sao? Không! Anh không muốn, khó khăn lắm Lưu Diệu Văn mới nhận ra tình cảm của bản thân, anh muốn bù đắp lại khoảng thời gian khiến cậu chịu thiệt thòi, muốn bảo vệ cậu, yêu thương cậu như cậu vân luôn yêu anh.
Tô Tân Hạo đưa cho Chu Chí Hâm cốc nước cùng vài viên thuốc, nói đó là vitamin, Chu chí Hâm không hề do dự mà uống vào, cảm thấy ánh mắt của Tô Tân Hạo luôn nhìn mình, cậu chỉ đành bất lực nói:
"Anh sẽ không phẫu thuật đâu, anh sẽ ngoan ngoãn uống thuốc. Em đừng lo."
Tô Tân Hạo muốn mở miệng chất vấn Chu Chí Hâm rằng 'anh nghĩ thuốc có thể giải quyết vấn đề sao? Anh nghĩ anh sẽ sống được đến khi nào?' nhưng khi thấy đôi mắt mơ màng của Chu Chí Hâm thì hắn lại im lặng. Đưa tay vuốt mái tóc đã dài quá vành tai của Chu Chí Hâm mà xoa nhẹ:
"Vậy anh nằm xuống nghỉ ngơi chút đi, ngoan."
Cuộc phẫu thuật được sắp xếp vào ba giờ chiều, sau khi bồi Chu Chí Hâm ăn cơm cùng uống thuốc xong, Tô Tân Hạo kéo Trương cực đến phòng bác sĩ phụ trách của Chu Chí Hâm. Thuốc khi nãy Tô Tân Hạo đưa cho cậu uống không phải là vitamin mà là thuốc an thần, Tô Tân Hạo suy nghĩ rất lâu, sợ rằng giữa chừng Chu Chí Hâm sẽ làm loạn không chịu phẫu thuật nên đã bàn với bác sĩ kê cho cậu một liều thuốc an thần, đủ để anh yên ổn đến khi phẫu thuật xong.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Văn Chu- ABO] BE
FanfictionTất cả tình tiết trong truyện đều là OC , vui lòng không áp dụng lên người thật. Truyện không dựa theo hoàn toàn vào nguyên tắc ABO. Đại khái mình thích ngược, nên nội dung sẽ có hơi...ờm... hơi u ám chút. nhưng có vẻ do lâu ngày không viết nên các...