Hôm nay chính là tròn năm năm ngày cô cùng hắn kết hôn, tròn năm năm cô sống trong khổ sở tuyệt vọng, tròn năm năm cô bị đày đọa không bằng một người ăn kẻ ở trong chính ngôi nhà của mình, tròn năm năm chứng kiến hắn bao nuôi tình nhân ngay trước mặt mình, cũng là tròn năm năm cô yêu hắn đến mụ mị nhu nhược. Năm năm sống trong địa ngục trần gian.Còn nhớ năm năm trước cô nhất kiến chung tình, một lòng yêu hắn, chỉ muốn gả cho hắn. Ngược lại hắn một chút cũng chẳng thèm để cô vào trong mắt, lạnh nhạt, vô tâm.
Hắn chính là kẻ bề ngoài là một tên mặt than hỉ nộ ái ố đều không thể nhìn rõ biểu hiện, tâm can lại càng lạnh lẽo hơn thế, nếu không cô yêu hắn nhiều như vậy, vì hắn làm nhiều việc như vậy tại sao hắn một chút cũng không động tâm?
Không yêu thích cô không đồng nghĩa với việc cũng không yêu thích người khác. Hắn tất nhiên có nhiều nhân tình hơn nữa đối với bọn họ còn cực kì khác với tất cả mọi người, loại biểu hiện của hắn dành cho những cô tình nhân kia nói chung cũng không phải hoàn toàn nồng nhiệt như những chàng trai khác vẫn đối với bạn gái mình. Mà là khi ở cạnh bọn họ hắn tự nhiên sẽ dịu dàng hơn một chút, ôn nhu hơn một chút, cười nhiều hơn một chút mà thôi! Nhưng suy cho cùng, loại tình cảm ong bướm ngắn hạn ấy vẫn hơn cô thật nhiều.
Cô đối với loại quan tâm 'một chút' này lại cực kì ghen tị bởi vì có muốn thế nào cũng không thể có được. Hắn kì thực không để mắt đến cô, còn cố tình suốt năm năm qua dày vò cô trong nỗi niềm ghen tị đó muốn khóc không được mà muốn chết cũng chẳng xong.
Năm năm trước vì xảy ra chút hiểu lầm hắn bắt buộc phải kết hôn với cô, đương nhiên ban đầu hắn đã vùng vằng nhất quyết không chấp nhận nhưng sức ép từ cha hắn quá lớn, hắn có muốn tiếp tục làm mình làm mẩy cũng không còn khả năng, hiển nhiên buộc phải rước cô vợ mà mình nửa điểm cũng không hứng thú về nhà.
Chuỗi ngày tháng sau đó hắn liên tục đày đọa cô, trì triết cô, mắng mỏ cô thậm chí còn đánh cô. Mỗi lần ra tay lại đánh cô đến sống dở chết dở nhưng cô một tiếng cũng không mở miệng kêu ca im lặng cam chịu. Bởi vì cô căn bản yêu hắn quá nhiều thiếu điều yêu đến mất trí.
Gần đây, sự thay đổi của Kim Taehyung có lẽ cô là người nhận ra rõ nhất. Đó là một tin tốt và cũng là một tin xấu. Tin tốt là hắn không còn ngày đêm mang theo nhân tình về nhà ân ái trước mặt cô, tin xấu là hắn ta đã ít về nhà hơn hẳn trước đây. Có khi hắn đi đến rất muộn mới về, khi thì qua đêm, có lần thậm chí còn là vài ngày. Giữa hai người họ tần suất gặp nhau ngày càng ít, có gặp thì Kim Taehyung cũng không hề đếm xỉa gì đến cô. Có lẽ ngày mà Ami lo sợ nhất cũng đã đến, ngày mà Kim Taehyung thật sự không coi cô là cái gì trong mắt.
Oh Ami từ trước tới nay chịu bao nhiêu trận trì triết, đòn roi của hắn ta cũng không hề run sợ, thế nhưng khoảnh khắc nhận ra bản thân mình dường như đang khiến cho Kim Taehyung chán ghét thì cả cơ thể của cô lại run lên bần bật. Có phải không cô đối với hắn đã chẳng đáng để hắn tức giận hay động tay động chân? Có phải không đã sắp đến lúc cô phải rời xa hắn rồi?
Oh Ami đang đứng trong bếp nấu cho Kim Taehyung bữa tối, mặc rằng thật ra hắn chẳng bao giờ đụng đũa dù chỉ là một miếng.
BẠN ĐANG ĐỌC
k.th || Một đời yêu, một đời nhớ
FanfictionOh Ami thoạt nghĩ, nếu Kim Taehyung hỏi, cô sẽ nói cho hắn biết. Nói cho hắn ta biết, cô sắp chết rồi, cô đã không còn cách nào để tiếp tục yêu hắn nữa rồi.