Chap 10

2.6K 284 16
                                    

Sau 12 tiếng nữa để từ Pháp trở về đất Việt, kết thúc một tuần đi du lịch. Việt Nam giờ đây đang nằm bẹp trên giường kêu than, cứ nghĩ rằng chuyến đi chơi này để nghỉ ngơi thoải mái, ai ngờ nó còn tệ hơn cả việc cậu phải thức suốt đêm để làm việc. Tại sao lúc đó cậu lại nói rằng mình sẽ tha thứ cho Pháp nhỉ? Hẳn là phải xếp câu nói đó vào danh sách những việc sai lầm nhất cậu từng làm, Việt Nam nghĩ. 

Những tiếng lầm bầm to nhỏ, chửi rủa con người lãng mạn đang chờ đợi câu trả lời của cậu khiến ông quản gia đang sắp xếp lại đồ không khỏi cười trừ. Mà, trong trường hợp này của cậu thì vậy cũng đúng, không biết cậu đã ăn phải bao nhiêu tin đồn khi ở cái đất nước đầy cơm chó ấy. Ví dụ như thế này:

[ Đó là ngày thứ 3 cậu đi du lịch - cũng chính là ngày tiếp theo, sau cái đêm cậu với Pháp gặp nhau. Khi mà cậu và Nga đã đi thăm quan linh tinh vài chỗ, thì giờ đây họ đang ngồi ở băng ghế công viên ăn kem ngon lành. Rồi tự nhiên, không biết Pháp chui từ đâu ra tỏ vè ngầu lòi các thứ. Hắn đập tay xuống lưng ghế, dồn Việt Nam lại khiến cậu phải ngả lưng ra sau. Nhận thấy nguy hiểm đến gần, Việt Nam đã tính ụp thẳng que kem này vào mặt hắn và tặng kèm cho chiếc mũi người tuyết bằng ốc quế. Nhưng Nga lại ra tay nhanh hơn cậu nghĩ, anh đã cho Pháp nguyên quả đấm vào mặt rồi ôm cậu sát lại. Và... Kết quả là những người qua đường bắt đầu xì xà xì xầm về mối quan hệ của họ... ]

Đấy mới chỉ là "một" ví dụ thôi đấy, những lần khác thậm chí còn tệ hơn thế này. Nghĩ đến đây, người quản gia cũng đủ hiểu rằng tâm trạng cậu đang thế nào. Khổ thân cho thiếu gia của tôi quá.

-Thiếu gia à. Tôi nghĩ cậu nên đi thay quần áo đi

- À vâng...

Việt Nam lờ đờ ngồi dậy bước vào phòng tắm. Mệt... Mệt lắm rồi... Chắc cậu thay đồ xong thì ngủ luôn quá ... Nhưng mà mới có buổi chiều, giờ cậu mà ngủ thì đêm cậu thức à? Còn cả tài liệu cần kiểm tra nữa. Ài, rách việc ghê cơ! Cậu nói từ phòng tắm vọng ra

- Bác này, tí nữa cháu sẽ ngủ luôn nên làm phiền bác bảo mọi người giữ im lặng nhé

- Hả? Nhưng thiếu gia, nếu giờ cậu ngủ thì...?

- À... Cháu cũng đã tính đến chuyện đó rồi, nhưng mà giờ cháu đang mệt lắm

- ... Vậy sao, tôi hiểu rồi. Vậy khi nào cậu dậy, tôi sẽ làm chút đồ ăn

- Vâng, cảm ơn bác ạ

Việt Nam đóng cửa phòng tắm lại, cậu đờ đẫn bước đến giường nằm phịch xuống. Một lúc sau, người quản gia đã sắp đồ xong. Ông quay ra và thấy Việt Nam đã ngủ từ bao giờ, chỉ còn cách cười trừ, ông đi lại chỉnh lại dáng ngủ và đắp chăn cho cậu.

'Cạch'

Cánh cửa phòng khép lại trả về không gian yên tĩnh vốn có. Ánh nắng vàng nhạt len lỏi vào trong căn phòng đầy sự bình yên, những tia nắng ấm áp đáp xuống khuôn mặt đang ngủ say của Việt Nam. Cậu nhăn mặt, ánh sáng này không khiến cậu dễ chịu chút nào, chỉ tổ khiến cậu bực mình thêm vì không ngủ được.

'Rẹt'

Chiếc rèm phòng kéo phắt lại, bóng dáng cao ráo đứng trước cửa sổ đưa mắt hướng về phía Việt Nam. Đôi chân anh nhẹ nhàng bước lại, cố gắng không gây ra tiếng động để cậu phải thức dậy. Cuba ngồi xuống bên cạnh giường, anh đưa tay lên chạm vào đôi má gầy guộc của cậu. Trong lòng không khỏi xót xa, tự hỏi rằng cậu đã làm chuyện gì mà phải mang bộ dạng thế này. Anh hạ thấp người xuống, hôn nhẹ lên trán cậu

Cho tôi một ngày bình yên đi! [Countryhuman Vietnam Harem]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ