"gia nguyên? em tỉnh rồi hả?"
"đây là đâu?"
"bệnh viện"
"sao tôi lại ở bệnh viện? sao anh lại ở đây?"
"anh... anh quay lại tìm em, vốn muốn mang đồ ăn đến cho em. ai ngờ lúc đến thấy em nằm gục trên quầy"
"..."
"anh gọi em thế nào em cũng không tỉnh. nên anh cõng em đến bệnh viện"
"anh cõng tôi? gần cửa hàng tiện lợi đó không có bệnh viện nào hết. muốn đi cũng phải tận hơn hai cây số đó"
"anh không đón được xe, lại sợ chậm một chút em sẽ xảy ra chuyện nên anh chỉ có thể cõng em chạy đến đây."
<cái cảm giác chó má gì đây?>
"cũng may là em không sao"
"..."
"nếu không chắc anh sẽ không tha thứ cho mình đâu"
<đồ ngốc>
"bác sĩ nói gì?"
"bác sĩ nói em bị kiệt sức, với cả do ăn uống thất thường nên dạ dày bị loét. truyền hết bịch nước biển này là có thể xuất viện rồi"
<ra là vậy, mình lại tưởng bản thân thật sự đi gặp diêm vương rồi>
"ừ"
"gia nguyên, sau này đừng như vậy nữa được không?"
"..."
"quan tâm đến bản thân một chút, có được không?"
"..."
"em cớ gì phải ép bản thân như vậy?"
"..."
"có chuyện gì em cũng đừng chịu đựng một mình. em có thể nói với anh mà"
"..."
"em có anh mà trương gia nguyên"
<châu kha vũ lo cho mày như vậy, cảm động lắm đúng không?>
<anh ấy thật sự thương mày lắm đó>
<nhưng mà mày xứng đáng không, trương gia nguyên?>
"trương gia nguyên!"
"lâm mặc?"
"mày con mẹ nó bị làm sao? làm tao lo chết đi được"
"đừng có hét nữa, đây là bệnh viện đó đại ca"
"bạn em vào rồi, vậy anh về trước nhé"
BẠN ĐANG ĐỌC
yzl | through the night
Fanfiction[yzl]. feat. lzmq; oscaelan "anh sẽ cùng em đi qua những đêm đen, sẽ ôm em đến khi bình minh ló dạng..."