Buồn

1.8K 164 24
                                    

Đi một nơi thật xa, sẽ không bao giờ để Nam Joon tìm thấy nữa

~( ´•︵•' )~

Seok Jin hồi hộp, tim trong lồng ngực như muốn nhảy ra ngoài nhưng Jungkook bước vào khiến anh thở phào nhẹ nhõm nói đúng hơn là thất vọng, suy cho cùng anh cũng đang ở Kim Gia mà Nam Joon thì chưa xuất viện

Rất tiếc! Hình ảnh này không tuân theo hướng dẫn nội dung. Để tiếp tục đăng tải, vui lòng xóa hoặc tải lên một hình ảnh khác.

Seok Jin hồi hộp, tim trong lồng ngực như muốn nhảy ra ngoài nhưng Jungkook bước vào khiến anh thở phào nhẹ nhõm nói đúng hơn là thất vọng, suy cho cùng anh cũng đang ở Kim Gia mà Nam Joon thì chưa xuất viện.

-Đi một nơi thật xa, sẽ không bao giờ để Nam Joon tìm thấy nữa

Jungkook mặt không chút cảm xúc, khẽ thở dài nhìn Seok Jin, trên tay cậu đang cầm một tờ đơn xin xuất viện sớm cho Nam Joon, cậu đã nghĩ khi về nhà có thể hắn sẽ nhớ lại điều gì đó và lại cùng anh sống một cuộc sống hạnh phúc, cuối cùng viết tờ đơn này cũng thành công cốc rồi

-Em không biết anh định trốn đi đâu, nhưng người có duyên ắt sẽ gặp lại, nếu muốn rời đi, em khuyên anh nên đến chỗ Nam Joon thăm nó rồi nói lời từ biệt trước đã

Seok Jin nhìn tờ giấy trên tay Jungkook, cười gượng gật đầu, anh nhanh chóng thu dọn nốt hành lý, đứng lên chào Jungkook một câu rồi đi thẳng xuống nhà, ngay lúc này, Jungkook mới vội vã nhấc điện thoại lên gọi một người, phong thái hết sức gấp rút

- Làm ơn nghe máy đi thằng khốn này

(。•́︿•̀。)

Bệnh viện giờ đã vắng người nên khá yên tĩnh, từng tiếng bước chân của Seok Jin chạm xuống nền gạch vang lên từng tiếng não nề và chậm chạp, mắt anh cứ liên tục chạy ra những hạt pha lê trong suốt nhưng khuôn mặt không hề có đến một biểu cảm, ngay khi bước đến trước phòng bệnh của Nam Joon, anh chần chừ đặt chiếc vali xuống băng ghế bên cạnh, ngồi xuống đó mà ôm mặt cố kìm những tiếng nức nở vào sâu cuống họng, anh không dám đối diện với hắn, không dám xa lìa hắn, anh sợ cảm giác mỗi ngày thức dậy không thể nhìn thấy hắn, không thể nằm trong vòng tay của hắn, không thể cùng hắn xây dựng một gia đình - không thể tiếp tục được hắn cưng chiều, yêu thương

Anh đã khóc ở đó đến khi nước mắt khô hết và hai mắt anh mờ đi, run run đứng dậy, anh lấy hết dũng cảm mà bước vào căn phòng tối tăm, thứ duy nhất giúp anh nhìn thấy là chiếc đèn ngủ yếu ớt bên cạnh Nam Joon và ánh trăng từ ngoài cửa sổ hắt vào, nhẹ nhàng ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Nam Joon, anh yên tĩnh ngắm kĩ khuôn mặt điển trai đang yên giấc kia, miệng anh khẽ vẽ một nụ cười hiền, tay anh nhẹ động vào tay Nam Joon, không biết tự bao giờ những dòng nước mắt lại lăn dài trên bờ má ửng hồng, anh gục xuống tì trán vào tay hắn, rấm rứt mà nén tiếng khóc nấc đang cuộn trào

-Em phải sống cho thật tốt, chút nữa anh sẽ phải rời khỏi đây, may mắn vì em đã không nhớ anh ra anh là ai vì....nếu em nhớ ra chắc hẳn sẽ đau lòng lắm. Từ nay về sau, có lẽ sẽ không bao giờ gặp lại được nữa.

Anh nhỏ giọng cố nén lời nói để lấy lại bình tĩnh, anh không muốn Nam Joon tỉnh dậy lúc này

- Sau này khi em xuất viện, ở nhà sẽ có nhiều người yêu thương em, tương lai cũng vậy, sẽ không ai làm tổn thương em như anh đâu, giờ anh phải đi rồi....xin lỗi em. Tạm biệt. Nam Joon à, anh yêu em, nhiều lắm

Seok Jin đứng dậy, đưa tay dụi mắt, ngay khi anh vừa quay lưng thì một bàn tay nắm lấy cổ tay anh đầy gắt gao và chiếm giữ, Nam Joon bật dậy, khuôn mặt đầy đau đớn nhìn anh, hắn nắm chặt lấy tay anh không buông

- Cho đến bây giờ, anh vẫn muốn bỏ em mà đi sao? Anh nhẫn tâm đến vậy hả ? Seok Jin

Anh bất ngờ xoay người và nhận ra Nam Joon đang nhìn mình chằm chằm, hắn đã gọi tên anh, lần đầu tiên sau khi hắn tỉnh dậy, hắn đã gọi tên anh, Seok Jin không tin vào tai mình nữa, anh mơ hồ rút tay ra khỏi tay Nam Joon, cố gắng nhanh nhất có thể lẩn trấn đi một nơi nào đó để ngăn những bất ngờ dồn dập. Seok Jin cứ thế mà chạy, cố hết sức có thể trốn tránh và bỏ ngoài tay tiếng gọi từ đằng sau lưng cho đến khi cả cơ thể bị giữ lại và kéo vào lòng ai kia. Nam Joon ôm chặt anh đầy gắt gao, hắn gục đầu vào hõm cổ và khắc ghi từng mùi hương trên cơ thể anh vào tâm trí hắn như thể nếu hắn không kịp tỉnh giấc và nghe điện thoại của Jungkook thì anh sẽ vĩnh viễn không bao giờ xuất hiện trước mắt hắn nữa. Bỗng một lực đạo mạnh đẩy bật hắn ra, Seok Jin lùi lại, anh nhìn hắn bằng ánh mắt giận dữ giàn giụa nước mắt

- Cậu nói dối, mau cút về phòng bệnh của cậu đi, thậm chí cậu còn không thể nhớ ra tôi là ai? Đừng mở miệng ra nói mấy lời vô nghĩa như thế

Seok Jin chỉ thẳng tay vào mặt Nam Joon và gắt lên, anh khóc nức nở, đưa hai tay về lau đi những dòng nước liên tục chảy dài, Nam Joon nhăn mày, tiến đến gần anh, tay hắn đưa lên chạm vào anh, ngay lập tức anh không ngại ngần mà hất ra làm hắn thẫn người


-Anh ghét em đến vậy sao? Sau tất cả những gì em đã làm? Vì anh?

Nam Joon đứng lặng nhìn anh khóc một hồi lâu rồi đau đớn mà quay lưng bỏ đi, Seok Jin lặng lẽ nghe tiếng chân bước xa về phía cuối hành rồi ngồi thụp xuống sàn đá lạnh

Kết thúc rồi

(NC-17)[Namjin] - Dục vọng chiếm hữuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ