Chương 01

7.6K 339 36
                                    

Editor: juno

Trịnh Phái Dương rời đài thiên văn Mãn Sơn vào lúc chập choạng, ánh trời loang lổ chốn đồi cây, nắng chiều đường núi khuất bóng tà.

Vừa đến cổng, chợt có ai thò ra cửa sổ, hô: "Thầy Trịnh về à?"

Trịnh Phái Dương hạ kính xe, vẫy tay chào: "Anh để hai tách cà phê trên lầu hai, em tự lấy nhé."

"Đàn anh chăm em quá, ha ha ha. Anh nhớ về cẩn thận!"

Trịnh Phái Dương nán ở trạm quan trắc bốn ngày. Cậu theo nghiên cứu nên ít đo đạc quan sát, tốt nghiệp rồi cũng hiếm công tác bên ngoài. Đợt này giáo sư mời cậu đến tham gia dự án khảo sát bầu trời mừng kỷ niệm năm mươi năm khánh thành đài thiên văn Mãn Sơn. Tuy tổ chức ở nơi núi rừng vắng lặng nhưng có đám sinh viên lao nhao đùa giỡn mỗi ngày cũng thư giãn phần nào. Chứ làm nghiên cứu cậu chỉ gặp mấy công thức toán khô khan tẻ nhạt thôi.

trạm quan trắc: trạm quan sát, đo đạc

Kỹ thuật không ngừng phát triển, thiên văn không còn gói gọn trong lý luận và quan trắc. Bờ cõi quốc gia rộng bạt ngàn, mỗi hướng đi, mỗi thiên thể, thậm chí đến từng hành tinh đều có bao nghiên cứu viên đổ sức vào. Có người thống kê, có kẻ phác họa, có dân lập trình,... thế mà ít ai còn ôm khát vọng mộng tưởng. Nhưng những khi vùi đầu trong công việc vẫn sẽ có người nhìn ngắm vũ trụ này.

Trịnh Phái Dương mở cửa nhà, tia sáng nhạt nương theo ô cửa sổ, đáp vào căn phòng. Soda rụt người trong ổ của nó, bốn chân đặt trên sàn, lim dim vùi mặt vào bụng. Nó nghe tiếng người ngoài cửa, ề à ngẩng lên nhìn rồi cúi xuống liếm lông bụng tiếp, không có chút nào vui vẻ đón chủ về.

Trịnh Phái Dương vang bước trên sàn, quấy rầy giấc ngủ mê man của Soda. Chú mèo nhỏ vểnh râu đứng dậy, "meo meo" càu nhàu mấy tiếng.

Ý là: tên sen nuôi trẫm ăn dạo này cứ về trễ, lòng trẫm không vui.

Thế mà thấy Trịnh Phái Dương mở tủ lạnh lấy đồ hộp tức thì tiếng meo bất mãn của Soda đổi điệu ngay, nó giở giọng làm nũng — cái tật gió chiều nào che chiều nấy dòm chẳng khác gì con sen còn lại của nó.

Soda cào dép lê, không đợi được nữa. Trịnh Phái Dương vẫn từ tốn tháo nắp hộp, cẩn thận bẻ mấy răng cưa rìa nắp, thấy nhẵn rồi mới đặt trên sàn.

"Hôm nay cho mày ăn sang một bữa."

Gần đây Soda tăng cân. Không biết liệu mèo càng già thì tế bào vận động có teo dần rồi đâm lười biếng không. Hồi đó con mèo này cứ nhảy chồm chồm, vậy mà giờ mới lết hai bước đã nằm phè, không thèm đi nữa.

Trịnh Phái Dương vuốt tai Soda, xúc cảm như chạm vào giường bông đắt tiền. Mèo chỉ cho sờ lúc nó ăn thôi. Cậu móc túi lấy điện thoại cả ngày chưa đụng, thông báo đầu là tin giải trí trên Wechat: "Buổi lễ trao giải hằng năm giới showbiz diễn ra sôi nổi."

Trịnh Phái Dương kéo xuống, vừa hay gặp gương mặt quá đỗi quen.

Cậu hơi thẫn thờ. Tay cậu chạm màn hình, êm đềm quá, như chạm vào gương mặt mềm mại người ấy. Một màn hình, một tấm ảnh, vẫn khiến cậu ngẩn ngơ.

[EDIT / ĐAM MỸ] ANTOINE TRÊN MÂY | QUA ĐA ĐƯỜNGNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ