Chương 12

1.5K 141 0
                                    

Editor: juno

"Má nó, cậu tự hợp tác với họ đi, anh mặc kệ! Cậu mau gọi Cố Ninh, báo với anh ấy anh không nhận việc này!" Lâm Dụ cất giọng run rẩy quát vào điện thoại. Anh khoác áo mỏng, dáng điệu nhếch nhác, gió sân thượng vờn đến, lạnh đến độ nổi cả da gà.

"Hả? Sao vậy anh?" Mới giây trước Phương Khâm còn vùi trong mộng ngơi nghỉ, giây sau đã phải tiếp cú điện thoại hung dữ này, cậu chàng sốc tỉnh luôn.

"Còn sao nữa? Anh ngu, anh tự chui đầu vào rọ!" Lâm Dụ quệt chất lỏng nhớp nháp dây khắp mặt mày, chẳng biết là nước mắt hay nước mũi, mất mặt chết đi được. Chuyện như thế ai nào dám nói ra, huống chi đầu dây kia còn là Phương Khâm.

Phương Khâm nghiêm túc khuyên nhủ: "Anh à, sếp Cố dặn dò em kĩ lắm, cơ hội hợp tác lần này không dễ có chút nào, nếu bên mình tự tiện rút thì họ sẽ..."

"Bọn họ muốn làm gì thì làm! Cố Ninh nổi nóng thì anh cho anh ấy cầm dao đến chém. Anh thà mang cậu ăn xin gầm cầu còn hơn nhận tiền một kẻ chó đẻ!" Giọng Lâm Dụ rõ to. "Anh thèm vào!"

"..." Trợ lý tiểu Phương vừa định hỏi mắc gì phải kéo cậu vào mấy chuyện đấy, bỗng có cuộc gọi khác, Lâm Dụ cúi nhìn, ra là Trịnh Phái Dương.

Vừa nhận điện thoại, chóp mũi Lâm Dụ bỗng xót xa đến lạ, nước mũi cứ chảy mãi, anh vờ ho để lấp đi tiếng nói oan ức trong mình.

Trịnh Phái Dương lo lắng tức thì: "Sao lại ho thế anh?"

"Không sao, gió thổi vào thôi."

"Anh cảm hả?"

Lâm Dụ tựa lưng vào bờ tường buốt giá, đáp những lời mông lung: "Hình như có chút, chắc mông anh cảm lạnh rồi..."

"Anh đừng nói vớ vẩn nữa. Hai ngày nay chênh lệch nhiệt độ sáng đêm nhiều, tối anh nhớ đừng đi lung tung đâu đấy, ngồi trong phòng thôi. Dạo này giao mùa thành ra dễ ốm lắm, em không ở cạnh anh được, lúc ra ngoài anh nhớ mang thuốc theo."

"Ừ, anh biết rồi." Cách một màn hình lạnh lẽo, nghe giọng nói dịu dàng thân thuộc của Trịnh Phái Dương, Lâm Dụ tựa tường từ từ trượt xuống, mông áp trên nền gạch men rét cóng, nhưng khoang ngực trái lại dâng chút ấm áp, sân thượng vơi đi cái giá lạnh.

Sao bỗng dưng nhớ Trịnh Lâm Lâm quá.

Lâm Dụ sụt sịt mũi: "Còn em thì sao? Có xin được tài trợ không em?"

Trịnh Phái Dương đáp: "Giống hệt như dự đoán, không thuận lợi chút nào. Bọn họ cứ cắn mãi không buông, giờ em đành trở về thương lượng với bên phần cứng xem có hạ chi phí được không. Đã đến bước này rồi, bao người dồn hết tâm sức vào, không thể kiếm củi ba năm thiêu một giờ trên tay em được."

Giọng người bên kia bình tĩnh nhưng không giấu được sự mỏi mệt. Lâm Dụ xoa mắt. Mới ban nãy anh còn thấy mình khổ quá, giờ chỉ đau lòng cho Trịnh Phái Dương. Giá anh không cách cậu ngàn dặm xa thì đã trao cậu một cái ôm rồi.

Trịnh Phái Dương lại hỏi: "Hôm nay anh chụp quảng cáo ổn chứ?"

Lâm Dụ chà mũi: "Ổn, ổn lắm em, mai chụp bữa cuối nữa là xong. Em biết không, anh còn được chọn làm người đại diện cho ELI quý tiếp theo, không chừng sau này anh sẽ có thêm nhiều cơ hội như thế nữa."

[EDIT / ĐAM MỸ] ANTOINE TRÊN MÂY | QUA ĐA ĐƯỜNGNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ