Jimin quyết định rằng tối nay cậu sẽ ở lại sở, tuy đồ đạc vẫn còn ở nhà họ Kim, nhưng cậu muốn được tận tâm tận lực cho vụ án, muốn tự tay bắt trói cái tên hung thủ gian ác, cậu căm thù hắn, đến mức có thể nghiền nát hắn như một mảnh vỡ, nhưng cậu không thể làm như vậy trong thân phận là một vị cảnh sát, cậu sẽ công lí, dùng bàn cân của pháp luật để bắt giữ hắn, cậu chắc chắn điều đó, không thể lay chuyển...
Khi này, cũng là đã nhá nhem tối, mặt trời khuất bóng một cách nhanh lẹ khiến cho cái không khí ấm áp đôi chút bỗng tan biến. Cậu thở hắt, cố gắng để cho tâm trí được an tĩnh lại một chút sau sự chấn động ấy.
Jimim chăm chỉ lật lại tập tài liệu từ vụ án năm xưa, vụ án của ba mẹ cậu - ông bà Park.
Năm ấy, cứ như là một nỗi oan ức vĩnh cửu và uất hận cõi đời sao lại giả trá như vậy, cậu bé năm ấy chỉ muốn tuổi thơ được sống bên ba mẹ thôi mà. Nhưng cớ chăng, ông trời lại tước đoạt cái ước mong giản đơn ấy, chỉ để lại cho cậu sự hận thù những con người ngày ấy.
Ông bà Park rất tốt, nhưng tốt đến nỗi có kẻ căm thù để rồi hãm hại. Chỉ vì mấy đồng tiền dơ bẩn mà những tên cảnh sát ngày ấy lại quên hết những sự giúp đỡ tận tâm của ông bà, để rồi để lại lời khai muôn đời khiến cậu phải ghi nhớ...
- Ông bà Park đây đang khai gian, chúng tôi chả có mối liên quan gì đến ông bà cả.
Ừm... Không liên quan... Sao mọi thứ lại đổi thay đơn giản thế...
Jimin nhớ như in khuôn mặt ngỡ ngàng lẫn oan ức của ba mẹ mình khi ấy, cậu còn nhỏ, nhưng cậu hiểu rằng, ba mẹ cậu không phải những tên tội phạm truy nã, họ là anh hùng giữa đời thực, hình ảnh ba mẹ cậu cùng khẩu súng giương giương trông oai vô cùng và thật đáng ngưỡng mộ.
ĐÙNG...
ĐÙNG...
Oan nghiệt thay cho một đời tận tâm vì đời, họ lại bị chính những khẩu súng giết chết. Khi bản án tử hình vang lên từ giọng điệu của chủ tọa, cậu đã khóc. Khóc một hồi lâu, khóc để rồi chả còn gì để khóc, mà chỉ còn lại nỗi uất hận. Ta sẽ chả thể tưởng tượng nổi cảm xúc khi ấy của Jimin nếu không thâm nhập sâu vào tư tưởng của cậu, một sự hoang tàn nơi cõi lòng, một sự yếu đuối nơi ánh mắt, đôi môi khẽ run lên bần bật, cố nheo mắt cho nước mắt chảy ra, nhưng cao vọng ấy chỉ để lại nỗi hận thù trong cậu.
Từ khắc ấy, cậu tự hứa với lòng rằng Park Jimin, mày sẽ chẳng thể làm gì khi khóc cả, đến nước mắt cũng chả thèm tuôn ra thì làm gì, hận thù sao, chắc chắn là như thế, mày nên hận cái kẻ sau màn đêm đã đẩy gia đình mày xuống vực thẳm ấy, quá khứ sẽ trôi nhưng mày vẫn có sứ mệnh hoàn thành cho quá khứ...
Hồi ức bỗng ùa về, sắc đông trắng tàn khiến cho cậu càng đau buồn hơn, như thể xúc cảm này sẽ chả có được vì nó quá ngưỡng tưởng tượng.
Thế rồi còn anh, chả lẽ anh vẫn sẽ ung dung trong khi người anh yêu thương bỗng khắc khỏi sao?
Trên tay cầm tách cà phê đã nguội tựa khi nào, thời gian để nó hiện diện trên trần đời có lẽ chỉ ngắn ngủi đến mức thoáng qua hơi ấm. Mắt anh nhìn xa xăm qua ô cửa sổ của công ty, đôi lúc Taehyung lại lúng liếng vì một sự gì chả nói nên lời. Phải chăng vì đã lún sâu rồi, nên sẽ chả có một khúc nhạc nào vang lên hay ngất ngoài giọng điệu của người ấy.
BẠN ĐANG ĐỌC
Still & Stay ••••• |vmin|
ActionDoes he still stay with me? STILL AND STAY. •| Chocolate is their love|• •| Their love is Still & Stay|• Couple: Vmin. Main character: Kim Taehyung, Park Jimin. Supporting character: Jung Hoseok, Jeon Jungkook, Chou Minsol, Park Jinrim, Lee Yeyun...