1.1

356 21 3
                                    

"Á!" Cô hầu đang bê đống quần áo mới giặt xong sạch sẽ tinh tươm về điện thì bất chợt chân bị vật gì mềm mềm bông bông dùng tốc độ siêu nhanh lao vụt qua đụng vào suýt ngã. Cô hầu còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì đám lính gác đã từ xa đuổi đến, vừa chạy vừa không ngừng gào thét.

"Ngài thỏ! Ngài Hạ! Xin ngài đấy ngài có thể đứng lại được không? Làm ơn đừng có chạy nữa mà!!!"

"Ngài thỏ" trong lời của bọn họ là con thỏ trắng muốt như cục bông đang không ngừng cua gấp rẽ ngoặt đủ góc trong vườn. "Ngài thỏ" có bộ lông trắng muốt như tuyết tiết Đông chí, trắng hơn cả màu hoa gạo ở khu vườn phía Tây mà các tiên nữ ngày nào cũng chăm chút từng li từng tý. "Ngài thỏ" có đôi mắt đỏ hồng lúc nào cũng ươn ướt ở quanh viền trông như chuẩn bị khóc đến nơi. "Ngài thỏ" là một chú thỏ trắng với giá trị nhan sắc đỉnh cấp nổi tiếng không chỉ ở Cung Trăng mà còn cả khắp Thiên Đình.

"Ngài thỏ" đẹp thì cũng đẹp đấy, đáng yêu cũng đáng yêu thật. Nhưng "ngài thỏ" lại nghịch ngợm và phá phách đến mức khiến cả Cung Trăng đau đầu. Hôm nào may mắn mà "ngài thỏ" không nghịch ngợm thì không sao. Hôm nào xui xẻo, giống như hôm nay chẳng hạn, thì kiểu gì cả cái Cung Trăng cũng bát nháo hết cả lên. Đến mức chính cả Hằng Nga còn nói thế này: "Đúng là không được trông mặt mà bắt hình dong mà. Năm ấy ta không nên bị vẻ bề ngoài của ngươi lừa gạt mà nghĩ ngươi ngoan ngoãn nghe lời rồi đem ngươi về đây. Giờ thì xem cái Cung Trăng này đi, có ngày nào yên ả không hả?"

Mỗi lần Hằng Nga than phiền vu vơ vài câu như thế là sẽ lập tức bị "ngài thỏ" đốp lại ngay: "Gì chớ? Ít nhất ta còn có vẻ bề ngoài, còn thông minh lanh lợi thế này. Mấy con thỏ khác đã không đẹp không thông minh bằng ta thì thôi đi, cái gì khiến ngươi nghĩ là bọn chúng sẽ nghe lời hơn ta hả?"

Hằng Nga nói thì nói vậy thôi, chứ thật ra cũng vẫn yêu quý thỏ ta lắm. Người làm trong cung Trăng cũng chỉ thỉnh thoảng nói vài câu "Hôm nay ngài thỏ lại nghịch nữa" rồi thôi. Nếu không phải vì lúc nào nói về thỏ ta mọi người cũng mang trên môi nụ cười vui vẻ chân thành vô cùng thì có khi người ta đã nghĩ ngài thỏ bị mọi người ghét kinh khủng mất thôi.

Hạ Tuấn Lâm trốn trong bụi hoa, khẽ vểnh vểnh tai thỏ nghe tiếng động bên ngoài.

Há há không thấy ta chứ giề?

Chuyện!

Các người thì làm sao mà tìm ra ta được?

Thế là ngài thỏ tinh Hạ Tuấn Lâm đắc ý mà nghênh ngang ngoáy đít luồn lách qua mấy bụi hoa định trốn sang chỗ Nguyệt lão thăm thú một phen rồi sang cung Thái Thượng Lão quân ôm đùi ông đòi gãi. Dù gì thì hôm trước mới sang ăn vạ Nguyệt lão rồi, hôm nay phải sang thăm Thái Thượng Lão quân cái thôi haha.

Kết quả là sau một hồi sục sạo trong đám hoa, Hạ Tuấn Lâm bị hộ vệ phát hiện, đành phải quay đầu chuyển hướng chạy về phía Giếng Ngọc.

Thỏ trắng quay đầu lại không thấy ai đuổi kịp mình thì khịt mũi đắc ý. Nhưng còn chưa kịp phun ra một câu chê bai nào thì đã vấp chân ngã ùm xuống giếng.

Hạ Tuấn Lâm: ... đm.

Bài học ở đây là gì? Ba mươi chưa phải là Tết, đừng nên chắc chắn quá điều gì, cũng đừng đắc ý quá sớm. Vì thấy chưa? Hạ Tuấn Lâm đã cho bạn thấy hậu quả một cách vô cùng rõ ràng và sinh động.

|Tường Lâm| Thỏ Ngọc rơi xuống nhân gianNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ