Chương 1

674 35 4
                                    

"Ngươi con mẹ nó giống như cái đồ đầu gỗ, ta còn chơi cái rắm!"

Lạc Băng Hà nắm cổ áo lỏng lẻo của Thẩm Cửu, bực bội mà gào lên.

Mới vừa rồi hắn còn chỉ chỉ dưới thân mình, không kiên nhẫn mà muốn Thẩm Cửu "hầu hạ" hắn. Đai lưng vừa rồi bị nới lỏng, rồi lại đột nhiên nóng giận.

"Ha......" Thẩm Cửu hờ hững cười lạnh, "Lạc Băng Hà, ngươi không muốn chơi thì đừng chơi, là ta cầu ngươi chơi ta sao?"


Lạc Băng Hà luôn dễ bị chọc giận như vậy, trong mắt Thẩm Cửu càng thập phần nguy hiểm, vừa ngu ngốc lại vừa đáng thương. Quả nhiên, hắn ấn đầu Thẩm Cửu xuống đất, để lại vũng máu như hoa nở tràn ra.

Thở phì phò vì tức giận, Lạc Băng Hà nắm lấy đầu tóc đen của Thẩm Cửu, kéo khuôn mặt đau đến trắng bệch. "Thẩm Cửu, ngươi không phải rất kiên cường sao? Ta lại một lần nữa đoạt tay chân ngươi, ngươi đoán xem ngươi còn có thể kiên cường hay không?"

Hắn luôn có đủ các loại biện pháp để hạ nhục sư tôn đã ôm hận bấy lâu. Bao năm qua biện pháp nào cũng dùng qua rồi, rất khó nói hắn vẫn không giải được mối hận trong lòng, chỉ là càng thêm cố chấp.

Thẩm Cửu nhíu mày, vẻ mặt tận lực che dấu chán ghét nhưng vẫn lộ rõ, thấp giọng nói: "Ngươi cứ lăn lộn bao nhiêu tùy thích, đừng gọi ta là Thẩm Cửu."

Lạc Băng Hà sửng sốt, sau đó ngẩng đầu lên làm càn cười, "Ha ha ha ha...... Ngươi không thích cái tên này sao? Tiểu Cửu?"

Hắn nhìn trộm qua ký ức Thẩm Cửu, đó là lợi ích không nhỏ. Ngoài một cỗ cảm xúc khó tả nảy lên trong lòng, hắn còn có được một cái nhược điểm có thể liên tục làm nhục Thẩm Cửu.

Lần nào cũng đúng, Thẩm Cửu trầm mặc không nói lời nào, sắc mặt xám xịt đi có thể thấy rõ bằng mắt thường. Ngay cả khí thế vừa còn giống con mèo kiêu ngạo mới được thổi phồng cũng yếu đi rất nhiều, chính là dáng vẻ thống khổ ngoan ngoãn mà Lạc Băng Hà thích.


Hắn nhìn trộm qua ký ức Thẩm Cửu, đó là lợi ích không nhỏ. Ngoài một cỗ cảm xúc khó tả nảy lên trong lòng, hắn còn có được một cái nhược điểm có thể liên tục làm nhục Thẩm Cửu.

Lần nào cũng đúng, Thẩm Cửu trầm mặc không nói lời nào, sắc mặt xám xịt đi có thể thấy rõ bằng mắt thường. Ngay cả khí thế vừa còn giống con mèo kiêu ngạo mới được thổi phồng cũng yếu đi rất nhiều, chính là dáng vẻ thống khổ ngoan ngoãn mà Lạc Băng Hà thích.

Hắn cúi người xuống xé rách quần áo Thẩm Cửu.

Đêm dài thật dài.

Thẩm Cửu thở hổn hển, trên mặt còn lưu lại vết hồng. Lạc Băng Hà ôm eo hắn, vẻ mặt thỏa mãn.

"Ngươi như vậy, chi bằng giết ta đi."

Lạc Băng Hà cười lạnh một tiếng, ghé sát vào lỗ tai Thẩm Cửu: "Giết ngươi? Như vậy sao được, ngươi phải sống thật lâu lâu dài dài. Nỗi khổ ngươi đã trải, nỗi khổ ngươi chưa trải, ta đều muốn ngươi hảo hảo trải nghiệm, sư tôn tốt của ta."

【 Băng Cửu| Edit 】 Bất kiều bất mịNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ