Lạc Băng Hà cau mày vỗ vỗ mặt Thẩm Cửu, không kiên nhẫn mà tặc lưỡi một tiếng, còn cứ như vậy không biết khi nào mới có thể tỉnh lại, đành phải đem hắn mang ra ngoài rửa mặt, y phục cũng đã dính nhầy, lại đành phải đem giặt sạch một thể.
Đại phát từ bi mà thay một thân sạch sẽ y phục cho hắn, còn lấy cỏ trong tủ trải ra, Lạc Băng Hà đem Thẩm Cửu ném vào, sau đó ngồi xổm bên cạnh nhìn hắn.
Thẩm Cửu lúc ngủ với lúc ngất xỉu quả thực là không giống nhau.
Lúc đau đến ngất xỉu, mày đều là cau lại, ngay cả một chút sinh khí còn không có, giống như một con búp bê vải rách nát. Lạc Băng Hà thực sự không thích bộ dáng này của hắn, giống như bây giờ.
Ngược lại, Lạc Băng Hà thích thời điểm lúc hắn ngủ, mặt mày nhu thuận, lại mang theo tính lạnh lùng chỉ Thẩm Cửu mới có. Đôi khi có ánh trăng hoặc ánh mặt trời chiếu vào trên mặt, so với bình thường muốn mềm mại hơn rất nhiều.
Lạc Băng Hà kéo một chút tóc Thẩm Cửu, lại xoay người rời đi.
Luôn rất muốn đến tìm khiến Thẩm Cửu không thoải mái, cuối cùng không thoải mái lại là chính mình.
Rõ ràng có thể tiếp tục mặc kệ hắn như vậy, lại sợ rằng hắn hôn mê quá lâu không có cách cùng hắn đùa bỡn.
Cũng không biết từ khi nào bắt đầu trở nên như vậy.
Ngày lại ngày trôi qua, Thẩm Cửu một ngày nào đó sẽ đến một cái biểu tình cũng lười ném cho hắn. Tra tấn nhục nhã đều dùng không được, đến lúc đó nên làm cái gì bây giờ? Lạc Băng Hà không giải thích được cực kì ghét cái loại tình huống này, cho dù là tưởng tượng cũng khiến hắn buồn bực.
Tốt nhất là Thẩm Cửu đừng cố làm mấy việc vô dụng này nữa, như vậy Lạc Băng Hà sẽ buông tha hắn chút ít. Cái gì mà lấy mảnh vỡ chén sứ đâm hắn, hạ độc thức ăn, đều ngu xuẩn đến cực điểm.
Không biết từ đâu hắn lấy ra một bầu rượu, Lạc Băng Hà ở trong viện uống hết cạn.
Trước giờ Thẩm Cửu thích trà nhất, chỉ cần hắn ngồi, trên bàn sẽ luôn có trà.
Từ sau khi tới nơi này, Lạc Băng Hà trước nay đều không cho hắn uống qua trà, chỉ có một lần đem một ấm trà nóng hổi đổ trên mặt hắn, đỏ bừng, báo đáp lại đã từng là "ân sư" của mình. Thời gian còn lại, Lạc Băng Hà càng thích ép hắn uống rượu.
Khuôn mặt thanh lãnh của người nọ cùng sắc mặt ửng hồng do rượu cực kỳ không hài hòa, ở trong mắt Lạc Băng Hà lại cố tình trở nên kiều mị.
Đáng tiếc Thẩm Cửu trước nay đều là cứng như xương, uống xong rượu cũng không mềm ra vài phần, chạm một chút liền kéo lỗ tai Lạc Băng Hà mà mắng, ngược lại rượu mạnh mang đi không ít đau đớn, bị đánh cũng có thể mắng nhiếc dữ dội hơn.
Súc sinh, biến thái, cẩu tạp chủng.
Lạc Băng Hà hừ một tiếng, nheo nheo mắt.
Trái phải cũng chỉ là tâm đầu chấp niệm, bắt lấy khóa thì sao, dùng cách như thế nào, có liên quan gì.
Uống liền hơi cuối cùng, Lạc Băng Hà tay chống mặt, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
BẠN ĐANG ĐỌC
【 Băng Cửu| Edit 】 Bất kiều bất mị
FanfictionBáo trước là sẽ OOC, không thích chớ xem. Kết HE. Nội dung thế nào thì đọc mới biết được. Nguồn: https://xiaomimaie.lofter.com. Ảnh: mofuka1219 on Twitter.