5

1.8K 218 24
                                    



Jake luôn thích ngồi trong một góc mà khi ánh sáng chiếu vào, nó sẽ không làm lộ những khuyết điểm trên khuôn mặt cậu. Jake hài lòng về vẻ ngoài của cậu ngày hôm nay, bộ suit đỏ cậu yêu thích nhất, giày da, nhẫn, nơ và mái tóc bông xù một cách rất nghệ. Mùi tuyết tùng đặc trưng của Brit for men khiến Jake trông nổi bật hẳn. Cậu nhìn đồng hồ, Heeseung đến muộn tận nửa tiếng.

Mời Heeseung đi ăn chưa bao giờ là dễ dàng với Jake, bốn ngày chờ Heeseung trả lời tin nhắn và bây giờ Jake phải đợi Heeseung thêm nửa tiếng nữa.

Nửa tiếng, một tiếng, hai tiếng.

Jake đứng lên, rời khỏi nhà hàng khi chưa gọi món. Và ngay khi Jake đứng bên lề đường, vẫy tay bắt một cái taxi thì con xe cà tàng của Heeseung dừng lại ngay trước mặt cậu, kính xe hạ xuống và bản mặt đáng ghét của một tên người yêu cũ ló ra. Jake cố gắng không để bản thân vui mừng vào lúc này.

"Bộ anh chết dí trong bệnh viện hay sao? Có biết em chờ hai tiếng đồng hồ không? Anh rep tin nhắn em sau bốn ngày và bắt em chờ hai tiếng trong nhà hàng."

"Anh xin lỗi, trực đêm mệt quá nên anh ngủ quên, em ăn chưa, bữa nay anh mời, em mời bữa khác đi."

Jake phụng phịu, sự giận dỗi trẻ con của cậu bị Heeseung bắt gặp khi cậu cố tình đặt mạnh người ngồi xuống ghế phụ và "Em không có giận đâu nhé."

Heeseung cười cười, bộ dạng của Jake trông trưởng thành hơn tính cách của Jake bao nhiêu. Và quán ăn Heeseung đưa Jake đến cũng vậy, trông nó quá ư là tầm thường so với bộ đồ Jake mặc và nước hoa Jake dùng. Một quán ăn Việt Nam nằm cách xa trung tâm thành phố, trong một con ngõ nhỏ vắng người qua lại. Jake tưởng chừng như nếu Heeseung không dẫn cậu đến đây, cậu sẽ không bao giờ biết trong con ngõ này có một quán ăn.

Jake vẫn không tin tưởng lắm, cậu hỏi lại Heeseung một lần nữa, xem anh có chắc đang dẫn cậu đến một quán ăn hay không. Và Heeseung trả lời là chắc chắn.

Hoá ra đó là một quán ăn thật, Jake thấy đủ thứ được trang trí ở đây, nón lá và cây xanh. Bàn ghế gỗ và mỗi bàn có dăm thứ được để trên đấy. Quán gần như là vắng khách. Nằm sâu tít trong một con ngõ thế này, có Lee Heeseung biết được là may rồi, Jake nghĩ trong bụng. Cậu đang lựa hai chiếc đũa bằng nhau trong khi Heeseung gọi món, Jake không nghe rõ tên món ăn đó là gì, nhưng Heeseung nói rằng anh phải mất hai tháng để có thể nhớ cách đọc.

Cho đến khi Jake chán nản đếm số đũa bằng nhau trong ống đựng, bà chủ mới bưng ra hai bát mỳ nóng hôi hổi với đủ thứ đồ. Jake ngắm nghía, suýt soa khi nước dùng cay ngọt chạm lên đầu lưỡi. Jake khựng lại trước khi bỏ miếng gân bò vào miệng tâm trạng bỗng dưng ủ rũ, luyên thuyên vài câu:

"Miếng gân bò em nhai hoài chẳng đứt, tình em chân thành anh vứt sang ngang."

Heeseung phì cười. Ông trời con chỉ được cái nói quá, miếng gần gò người ta ninh nhừ hết rồi.

"Làm gì có chuyện nhai hoài chẳng đứt."

Jake không thèm để ý, cậu cảm thấy đầu óc bát đầu choáng váng vì ăn quá no. Mùi tuyết tùng bị mùi nước dùng cay ngọt lấn át. Heeseung ngay khi đứng lên đi gọi thêm đồ tráng miệng còn trêu chọc rằng hôm nay Jake dùng nước hoa mùi cay ngọt, hàng hiếm có một không hai không ai dám dùng ngoài Jake. Heeseung quay lại, trên tay ôm một quả dừa, phần chóp còn cắm một cái ống hút màu lam màu trắng xen lẫn. Hai người, một quả, một ống hút, ai ăn ai đừng.

enhypen.heejake | dilemmaNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ