Tôi có cảm giác nóng rát khắp khuôn mặt, ánh sáng lấp ló chiếu qua từng khe cửa, gió nhẹ nhàng thổi vào làm cho chiếc màn bay lên. Tôi từ từ mở mắt ra, khó chịu nhìn tới cửa sổ. Đã sáng rồi à?
Tôi lê la bước vào phòng tắm, nhìn thân mình tàn tạ trong gương. Ha ha, một con ma! Tôi lấy tay sờ lên khuôn mặt mình, bỗng nhiên nhớ lại một giấc mơ. Tôi lúc ấy cảm thấy có một luồn khí lạnh giá khắp không trung rồi có một luồn hơi ấm áp áp vào gò má tôi. Cảm giác đó rất chân thật!
Tôi lấy hết nước tạt vào khuôn mặt mình và tự bảo mình phải thật tỉnh táo, thở hồng hộc vào vết xước.
Tôi trở lại phòng thì nghe tiếng
" Cộc... cộc... cộc"
Tiếng gõ ấp phát ra từ dãy tường bên kia phòng. Tôi sợ hãi lùi lại một bước, đơ như cây cơ. Đột nhiên, tôi nghe một mùi hôi thối như thịt ôi lan khắp căn phòng, thật buồn nôn.
Tôi nhanh chóng mặc quần áo đàng hoàng, cố thoát ra khỏi căn phòng.
" Không được làm phiền"
Dòng chữ ấy xuất hiện trên những căn phòng mà tôi đi qua, cảm giác ớn lạnh chạy dọc xương sống. Buồn thịt ôi cứ bốc lên nồng nặc, hy vọng đó không phải là bữa sáng của tôi.
-Chào buổi sáng cục cưng!_ Người phụ nữ tên Ingrid hôm qua tôi gặp dựa vào thành cửa, mặc bộ đồ hở trên dưới và bày ra dáng người khêu gợi như muốn kêu gọi đàn ông
Tôi ngượng nghịu cười và băng qua
" Bộp...bộp...bộp"
Tiếng vỗ đâu phát ra quanh đây. Tôi lại thấy người phụ nữ tóc đỏ miệt mài dùng cây gậy đập vào chiếc chăn đẫm máu đến phát khiếp. Bà ta khịt mũi và cười cộng thêm vài tiếng khịt
-Chút dơ ở phòng 69 ấy mà!
Tôi băng qua bà ta, thật kinh dị mà!
Rốt cuộc, tôi cũng tìm thấy cái thang máy, tôi nhanh chóng bước vào đó, bấm xuống tầng trệt. Càng ngày càng thấy khách sạn này nó quái quái sao sao ấy!
" Ting..."
Tôi bước ra khỏi thang máy, nhanh chóng bước đến quầy tiếp tân để báo cáo về mùi hôi nhưng chưa kịp nói thì
- Ôi, chào cô Lisa, cô ngủ ngon chứ!_ Bà Mel (Melissa) nói
-Tôi ngủ ngon, cảm ơn nhưng mà phòng tôi bốc lên mùi gì hôi lắm, như thịt ôi ấy_ Tôi vừa nói vừa nhăn mặt
Bà Mel dường như không quan tâm đến lời tôi lắm, tiếp tục hỏi
- Cô Lisa, hôm qua hình như thân già này quên mất, cô định ở lại khách sạn này bao lâu?
Tôi thấy hơi bối rối nhưng cũng mỉm cười nói cho lễ phép
- Một tháng!_ Tôi nói-Có sao không?
Bà ta ngẩng đầu lên mỉm cười
- Không sao, khách đến khách sạn này thường ở đến tận cuối đời của họ, nếu cô nói vậy thì chúng tôi sẽ giảm giá cho cô. Việc này chứng tỏ cô rất thích khách sạn này và...hình như cô bị thương?
BẠN ĐANG ĐỌC
•[kooklice]• | Will you love me ?
Romancechàng trai tên Jeon Jungkook- Kẻ giết người hàng loạt và đẫm máu nhất của thế kỷ XX, nỗi kinh hoàng của thế giới, được nghi là đã chết. Hắn ta hiện giờ là chủ một khách sạn lừng lẫy, là một ông chủ bí ẩn. Dù cho thời gian có trôi qua, dã tâm giết ng...