Chương 17

1.1K 83 4
                                    

        "Tiêu Chiến, Tiêu Chiến ." Vương Nhất Bác cơ hồ không đợi được, chạy xông vào phòng ngủ của Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến vừa tắm xong, áo choàng  qua loa khoác trên người, mơ hồ lộ ra cơ ngực. Vương Nhất Bác rõ ràng tối nay ngủ lại Vương gia, lại đột nhiên vô cùng lo lắng chạy trở lại, Tiêu Chiến có chút không rõ, vội vàng nghênh đón, "Thế nào? Làm sao đột nhiên trở lại."

Vương Nhất Bác không nói lời nào, trực tiếp nhào tới trên người Tiêu Chiến. Tiêu Chiến phát hiện, Vương Nhất Bác thích nhất chính là cái động tác này. Lại thường xuyên không biết nặng nhẹ, hai người mất thăng bằng, trực tiếp ngã ở trên giường lớn sau lưng. Vương Nhất Bác cũng không để ý Tiêu Chiến bị đau, trực tiếp cắn một cái ở trên vai phải Tiêu Chiến.

"Ai nha. Em làm gì, đau." Tiêu Chiến bị đau thở ra ngụm khí.

Vương Nhất Bác cũng không bớt lực, hung hãn ở trên bả vai anh cắn thêm một miệng, lúc này mới ngẩng đầu, ánh mắt ướt nhẹp nhìn Tiêu Chiến , "Tiêu Chiến, anh cái tên lừa gạt này." Nói xong lại vùi đầu vào  vai anh.

Tiêu Chiến không biết làm sao, không thể làm gì khác hơn là một chút một chút vỗ nhẹ sau lưng Vương Nhất Bác an ủi. Đến khi Vương Nhất Bác hô hấp dần dần ổn định, Tiêu Chiến mới chậm rãi mở miệng, "Nói cho ca ca, nơi nào lừa em. Anh sau này đổi, không nên tức giận."

Vương Nhất Bác lúc này mới đem đầu nhỏ đang chôn ở trên  vai Tiêu Chiến ngẩng lên, mở miệng, ánh mắt hồng hồng, "Em không có tức giận, anh cũng không cần sửa lại."

Lần này Tiêu Chiến thật bị nói mộng, chợt nhớ tới Vương Nhất Bác là từ Vương gia chạy về. Tám phần mười là cùng Vương Vũ Diệp có liên quan. Vương Vũ Diệp có thể nói gì, Tiêu Chiến đại khái đoán được, "Có phải hay không chị em đã nói gì với em?"

" Ừ." Vương Nhất Bác gật đầu, "Không nghĩ tới, Tiêu Chiến anh đúng là đại sắc lang, lại đối với người chưa thành niên động sắc tâm. Khi đó em mới 12 tuổi nha." Vương Nhất Bác nói xong, rốt cuộc lộ ra dấu ngoặc nhỏ.

Tiêu Chiến giơ tay lên kéo đầu Vương Nhất Bác lại gần, dán lên đôi môi mềm mại của cậu, "Đúng vậy, người bạn nhỏ đẹp mắt như vậy, không theo nhìn chằm chằm, bị người khác cướp đi làm thế nào nha. Toàn thế giới tốt nhất Vương Nhất Bác chỉ có một a."

"Toàn thế giới tốt nhất Tiêu Chiến cũng chỉ có một." Vương Nhất Bác nói xong cũng đi lên hôn Tiêu Chiến.

Vương Nhất Bác hôn vừa thẳng thừng vừa ngốc nghếch, Tiêu Chiến nâng sau ót của cậu áp hướng mình, lấy lại quyền chủ động. Tiêu Chiến hôn ôn nhu lại bá đạo, đầu lưỡi linh hoạt cạy ra hàm răng Vương Nhất Bác, cùng đối phương dây dưa, nhàn nhạt đậu hủ điềm hương ở giữa răng môi tản ra, mát mẻ lại ngọt ngào.

Lúc hai người tách ra, khí tức đều có chút không yên. Tiêu Chiến nhìn mặt Vương Nhất Bác gần trong gang tấc, hướng về phía nãi phiêu nhẹ nhàng nhéo một cái, "Vương Nhất Bác, anh rốt cuộc đợi được đến khi em trưởng thành."

"Anh."  đôi môi Vương Nhất Bác mang thủy quang, động một cái, phát ra mị hoặc thanh âm kêu anh.

Tiêu Chiến nghiêng người, đem Vương Nhất Bác đè ở dưới người. Tay trái giơ lên hai tay cậu đè ở đỉnh đầu, cúi người lần nữa hôn lên. Tay phải theo quần áo trợt đi vào, vuốt ve eo Vương Nhất Bác bóng loáng lại mềm dẻo.

[ZSWW] [Edit]- Theo đuổi vì sao (Hoàn)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ