03

715 57 1
                                    

Hồng Duy rảnh rỗi ngồi đọc tiểu thuyết tới tận trưa Công Phượng đưa cơm hộp cho cậu rồi ra ngoài đang định ăn thì điện thoại reo cậu cầm lên xem là Đỗ Duy Mạnh

- Em nghe

- Xuống đây tôi đưa em đi ăn

- Không cần em có đồ ăn rồi

- Cho em 5 phút

Hắn nói xong liền cúp máy không cho cậu cơ hội trả lời Hồng Duy vội vã thu dọn đồ đạc chạy xuống còn không quên cầm theo hộp cơm dù sao cũng không nên lãng phí thức ăn

Duy Mạnh đưa cậu tới một nhà hàng sang trọng, Hồng Duy lẽo đẽo theo sau hắn vào phòng riêng đã được đặt trước

- Em ăn gì?

- Gì cũng được anh chọn đi

- Dễ nuôi thật

Duy Mạnh cười nhẹ xoa đầu cậu rồi gọi món, lúc đồ ăn được dọn lên hai mắt cậu sáng rực nhìn chằm chằm đống đồ ăn trên bàn nhưng lại không dám động đũa chần chừ nhìn hắn

- Mau ăn đi

Chỉ chờ có thể cậu bắt đầu càn quét bàn ăn chẳng khác nào bị bỏ đói, Duy Mạnh nhìn cậu ăn mà ngạc nhiên người thì gầy nhom mà sức ăn lại kinh thật, chờ cậu ăn no nê hắn mới lên tiếng hỏi

- Mấy giờ em tan làm?

- Em giờ nào cũng rảnh hết

- Vậy 5 giờ tôi lại đến công ty đón em

- Em đi xe buýt về được mà không cần phiền anh

- Em nghĩ tôi đưa em về nhà?

Hắn vừa nói tay vừa lần mò xuống quần bóp nhẹ cặp mông tròn trịa của cậu, Hồng Duy chụp lại bàn tay đang tác quái của hắn

- Đỗ tổng đang ở ngoài mà

- Được rồi không đùa em nữa, đi tôi đưa em về công ty

***

Hồng Duy bước ra từ nhà vệ sinh mở tủ chọn quần áo cậu còn đang phân vân thì một cỗ ấm áp từ sau bao ôm lấy cậu tay luồn qua eo cậu lấy từ trong tủ ra một cái quần jean và áo sơ mi trắng

- Mặc cái này

- Đây là áo của anh mà

- Không sao qua đây tôi thay cho em

Đỗ Duy Mạnh kéo cậu qua giường hắn mất 1 tiếng để "thay áo" cho cậu hại Hồng Duy trễ giờ, hôm nay là ngày đầu tiên "Mùa hạ năm ấy" (tên phim của Di) khởi quay, cả tuần nay cậu đều ở cạnh Duy Mạnh nhưng bắt đầu quay thì sẽ phải ở lại đoàn phim không biết bao lâu mới gặp Hồng Duy vẫn là lưu luyến không muốn rời xa hắn

- Sao nhìn tôi như vậy? Không nỡ xa?

- Không có, em đi đây

Hắn bật cười nhìn đôi tai bắt đầu đỏ lên của cậu càng ở cạnh hắn càng phát hiện cậu trai này thú vị hơn những tình nhân trước của hắn, kéo cậu vào lòng đặt lên trán một nụ hôn nhẹ

- Mấy ngày nữa tôi đến đón em

- Như vậy sao được...

- Tôi nói là được, ngoan

0207 | Mạnh Duy - Bí mật giới giải tríNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ