Chap 19

334 35 4
                                    

Ngày hôm sau Lan Ngọc được Cẩm Thơ với Khả Như đến tận nhà. Để làm gì ư? Hai người đó nói là muốn có một buổi đi chơi tử tế với cô để sau này còn có cái mà nhớ. Khả Như thì dĩ nhiên muốn khóc lên khóc xuống luôn mà. Chị coi Lan Ngọc như em gái mình vậy, chị thương Lan Ngọc muốn chết. Còn Cẩm Thơ thì mến Lan Ngọc từ lúc em giúp Cẩm Thơ hết hiểu lầm với Khả Như kìa. Biết ơn Lan Ngọc muốn chết.

Khi cả ba xin phép cho đi chơi một buổi, dĩ nhiên là bà Ninh không cản rồi. Còn ông Ninh thì từ chối một lát rồi cũng đồng ý. Ông nói chỉ là sắp đi xa nên thôi cho đi chơi một chút liền quay về nhà liền.

Cả ba đi tới quán ăn ở trung tâm, Cẩm Thơ liền gợi ý.

- Lan Ngọc, Khả Như! Gọi Thúy Ngân tới không? Càng đông càng vui.

- Được, ý hay đó.

Khả Như liền lập tức đồng ý. Còn Lan Ngọc thì không ý kiến gì. Cô thật không muốn gặp em lúc này. Cô sợ nếu gặp em thì mình sẽ mủi lòng mà không đi du học nữa mất. Nhưng thôi, hai bà chị đã muốn thì sao cản được.

Đúng vậy, khoảng 5 phút sau em đã có mặt. Sao em có thể nhanh đến vậy chứ. Ừ thì Lan Ngọc đâu có biết, mà đáng lẽ phải biết chứ, em đã nói là em thích Lan Ngọc rồi mà. Mà chỗ đi chơi còn có người mình thích thì ai mà không nhanh chân đến.

Bộ tứ cùng nhau nhau ăn uống no nê rồi đi chơi các trò chơi ở trung tâm như là bắn súng, gắp thú nhồi bông hay là đua xe. Đại loại là như vậy.

Khả Như nằng nặc đòi Cẩm Thơ gắp cho mình con pikachu nhưng mãi Cẩm Thơ vẫn không thể gắp được. Cô nàng bỏ cuộc rồi còn nói cái máy bị lỗi nữa chứ. Lan Ngọc thì im ỉm gặp được cho Thúy Ngân một con cún shiba. Em vui vẻ cười tít mắt lên nhận lấy nó, còn Khả Như thì bĩu môi trách móc Cẩm Thơ. Ừ thì coi như tình nghĩa hiệp, tình anh em đi. Lan Ngọc sẽ giúp Cẩm Thơ lần nữa, nhìn Khả Như nhõng nhẽo thế cô cũng không chịu được. Nói Khả Như và Thúy Ngân ở đây chờ một lát, còn mình cùng Cẩm Thơ đi khuất chỗ khác tìm một máy gặp thú nhồi bông khác có con pikachu phía trong. Lan Ngọc gặp lên 2/3 đường, giờ chỉ còn cái nút nhấn và thả xuống nữa thôi. Nghĩ một lát rồi bảo Cẩm Thơ đưa điện thoại cho mình, dặn Cẩm Thơ khi nào đếm đến 3 thì hãy nhấn thả con pikachu xuống. Quay lại toàn bộ cảnh Cẩm Thơ nhấn thả rồi lấy con pikachu từ cái lỗ ra. Lan Ngọc nói Cẩm Thơ hãy ở đây chờ khoảng 5 phút rồi quay lại chỗ cũ, còn bản thân thì đi trước. Lan Ngọc cũng thật mưu mô đi.

Quay lại chỗ hai cô gái kia đang đứng. Đâu một một ông chú chừng 35 tuổi lại bắt chuyện với họ cơ chứ. Lan Ngọc biết thừa là tán tỉnh đi.

Đi tới đập vai ông chú một cái. Ông ta bực mình vì có người phá đám mồi ngon nên đâm ra quát nạt Lan Ngọc.

- Nè! Chuyện không liên quan đến cô. Mau tránh ra!

- Xin lỗi ông chú, đây là bạn tôi. Phiền ông chú đừng làm phiền, tới giờ chúng tôi phải về rồi.

Ông ta không chịu đi mà còn mắng chửi Lan Ngọc. Ông ta nhiều lời tới nỗi cướp hết lời của Lan Ngọc mà không cho cô nói. Cẩm Thơ nghe thấy tiếng cãi nhau ở đâu đó liền chạy đi xem. Bắt gặp Lan Ngọc đang đứng đưa ánh mắt hờ hừng xen chút chán nản lên người một người đàn ông có tuổi. Khoan! Không phải ông ta tán tỉnh người yêu Cẩm Thơ đấy chứ?

[ Ngọc Ngân] Yêu Mọt SáchNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ