Chap 5

420 56 8
                                    

Lan Ngọc trở lại với bộ đồ thể thao đồng phục của nhà trường. Mặc đồ này phải nói là rất thoải mái đi. Tóc thì Lan Ngọc đã dùng khăn lau lau cho bớt ướt rồi. Tóc cô bây giờ hơi xù mà còn ẩm trong thật quyến rũ đi. Nếu bây giờ mà mặc một bộ đồ ngủ hai dây, tháo cặp kính cận xấu xí đó đi và với mái tóc ẩm này thì cá chắc không chỉ bọn học sinh trong lớp chảy máu mũi đâu, có thể ngay cả Thúy Ngân cũng phải xỉu lên xỉu xuống đấy.

Ngồi ngay ngắn vào chỗ của mình. May ra cặp của cô là cặp chống thấm chứ không sách vở bên trong cũng sẽ ướt hết cho coi. Đưa ra một cuốn sách toán học khác để tiếp tục giải những bài toán đó.

Thúy Ngân nhìn lên chỗ ngồi của cô mà nắm chặt lòng bàn tay lại. Đến thế mà cô vẫn không tức giận hay uất ức mà khóc sao. Thúy Ngân đã thề là phải làm nhục Lan Ngọc tới khi cô xấu hổ tới khóc lóc van xin thì lúc đó em mới hả dạ. Mà xem ra, Lan Ngọc chẳng có biểu cảm gì là tức giận cả.

Khả Như từ bên ngoài bước vào. Vỗ vai Lan Ngọc một cái. Cô nhìn lên con người đang cười tươi nói chào buổi sáng với mình. Cô cũng cười nhẹ rồi đáp lại.

- Chị kiếm em có việc gì?

- Đi ăn sáng không? Chị còn chưa ăn nữa.

- Nhưng em phải giải xong cuốn toán học này nữa. Với lại, em ăn rồi.

Khả Như bĩu môi nhìn vào cuốn sách toán trên tay Lan Ngọc. Mà khoan, trên bàn cũng có một cuốn toán nữa nhưng nó bị ướt nhẹp. Giờ chị mới để ý, hôm nay Lan Ngọc không mặc đồng phục trường mà mặc đồ thể dục. Tóc lại còn đang ẩm ướt nữa. Rõ ràng là có chuyện.

- Lan Ngọc? Em bị ai đổ nước lên người sao?

- Làm gì có. Cậu ta bất cẩn mà té làm đổ chậu nước của lớp. Đúng là mọt sách rồi còn hậu đậu.

Thúy Ngân từ phía dưới đi lên cắt ngang lời Lan Ngọc. Cô nghe xong thì cũng im lặng, cứ cho là vậy đi. Cô cũng không muốn Khả Như phải nghĩ nhiều.

Khả Như nhìn Thúy Ngân khó hiểu rồi nhìn xuống cô. Khiều khiều tay cô ý hỏi là có phải như vậy không.

- Đúng vậy. Là em bất cẩn. Chị đừng bận tâm.

Thúy Ngân nhìn Lan Ngọc mà nhếch miệng cười. Đồ ngu ngốc! Thế mà cũng không biết phản kháng. Lại cắm mặt vào cuốn sách đầy chữ số nhàm chán kia. Em thật ghét những kẻ ham học, và làm tù binh cho sách vở. Thật nhàm chán đi.

Khả Như thấy có gì đó không đúng. Chậu nước rõ ràng vẫn còn nguyên, bên dưới kệ đựng chậu không hề có vệt nước nào mà tập trung ở cửa ra vào lớp. Bên trong sọt rác còn có một bao ni lông bị ướt vứt vào trong đó. Và hơn hết, Lan Ngọc không bao giờ hậu đậu. Dù cô là mọt sách đi, cũng không bao giờ đi đứng không nhìn mà làm đổ chậu nước được. Đúng ra là từ lúc quen Lan Ngọc, Khả Như chưa bao giờ thấy cô hậu đậu dù chỉ một chút.

Khả Như nhìn Lan Ngọc chán nản rồi gọi Thúy Ngân ra ngoài nói chuyện một chút. Chị nhìn bộ dạng hả hê của Thúy Ngân cũng thừa đoán được ai là người làm chuyện này.

- Thúy Ngân, là em làm đúng không?

- Chị không nghe con nhỏ mọt sách đó nói sao? Nó tự làm thì nó tự chịu. Đáng đời!

[ Ngọc Ngân] Yêu Mọt SáchNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ