Chap 30

335 30 2
                                    

Thúy Ngân đi cùng Jun đến khách sạn mặc kệ tên Kiến Huy kia vẫn cứ đi theo sau. Ai quan tâm cơ chứ, hiện tại đầu óc em đang chứa hình bóng của Lan Ngọc rồi.

Jun thỉnh thoảng cố quay đầu liếc nhìn Kiến Huy đi tội nghiệp phía dưới. Thấy cũng tội thật đấy, nhưng mà thôi kệ.

Dẫn Thúy Ngân lên phòng 327 kia, rồi nói mình ở kế phòng Lan Ngọc là số phòng 326. Xong xuôi thì Jun cũng trở về phòng mình. Thúy Ngân hào hứng gõ cửa phòng Lan Ngọc. Đợi khoảng 30 giây sau rồi mới có người mở cửa. Lan Ngọc với mái tóc đang ướt nhẹp, chiếc kính tròn cũng tháo ra, trên cổ còn quấn một chiếc khăn bông trắng nữa. Cô lên tiếng

- Thúy Ngân? Sao cậu biết tôi ở đây?

- Tình cờ tớ gặp được Jun bạn thân cậu. Cậu ấy dẫn tớ tới đây.

Lan Ngọc ngó người ra nhìn bên ngoài. Không có Jun mà chỉ có một tên con trai với làn da trắng như công tử bột đứng sau lưng em thôi.

- Jun? Cậu ta đâu?

- À, cậu ấy trở về phòng rồi. Tớ...vào được không?

- Cũng được. Còn người đó?

Cô chỉ về hướng tên Kiến Huy đang đứng. Em cau có nhìn ra phía sau, buông lời lạnh lùng.

- Mặc kệ cậu ta.

Nói xong liền nhanh chân lẻn vào phòng rồi đóng cửa lại. Kiến Huy đứng nhìn bơ vơ trước cửa phòng. Gì vậy chứ? Gì mà ác độc bỏ cậu ở lại ngoài cái hành lang vắng vẻ này.

Lúc đó Jun mới mở cửa phòng ra ngó nhìn bên ngoài. Nhìn là biết tình hình rồi, tên Kiến Huy kia là bị hai con người đó nhẫn tâm bỏ lại chứ gì. Thôi thì coi như Jun cậu có tâm có tình thương đi.

- Hey! Ngô Kiến Huy?

Kiến Huy nghe thấy ai gọi mình liền quay lại nhìn. Cậu ta cau có nhìn Jun.

- Á cái thằng nãy đụng anh. Tại chú mà giờ Thúy Ngân bỏ mặc anh. Chú chết chắc!

Dù có nói gì đi nữa thì Jun cũng làm gì hiểu hắn nói gì. Cậu là người Pháp, hắn là người Việt Nam. Vốn dĩ bất đồng ngôn ngữ nên giờ cũng chẳng biết phải bắt chuyện như thế nào. Giờ phải làm sao?

- Này tên kia, anh nói mà chú không trả lời hả? Coi thường anh hay gì?

Xin lỗi anh bạn, nếu anh có bực mình vì tôi không trả lời anh thì tôi cũng chịu thôi. Tôi có hiểu anh bạn nói gì đâu.

Giá như có chiếc máy phiên dịch ở đây thì hay quá. Trời ơi cáu ghê.

Lúc này từ cửa phòng Lan Ngọc mở ra. Cô bước ra với bộ dạng chỉn chu hơn. Cũng sắp đến giờ đi chơi nên chắc cô đang chuẩn bị.

Jun như vớ được vàng ấy. Thấy cô đang bước đi liền chạy tới kéo cô lại.

- Lan Ngọc, giúp tôi.

- Giúp cái gì?

Kiến Huy cau mày nhìn Lan Ngọc. Hắn mê cái đẹp, mà Lan Ngọc cũng không phải hạng thường gì, phải nói là cô rất đẹp. Thế nên bây giờ hắn đang nhìn cô chằm chằm. Một tên háo sắc.

- Anh bạn Kiến Huy này nói tiếng Việt Nam, mà tôi thì nói tiếng Pháp. Giờ làm sao bắt chuyện với anh ta đây?

- Này, đừng có thấy người ta có sắc rồi gạ người ta nha.

[ Ngọc Ngân] Yêu Mọt SáchNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ