Chương 7 : Chấp Nhận

232 20 2
                                    

" Ơ kìa Emma, đừng khóc mà...Ng-ngoan nín đi~"

Tay chân em không tự chủ được mà cuống hết cả lên quơ quào loạn xạ. Em vẫn đang lo rằng cơn đau sẽ để lại một số di chứng khác cho em nhưng thoáng chốc tự dưng nàng lại khóc nấc lên khiến em chả biết nên làm sao cả.

Cố gắng dùng những cứ chỉ ngọt ngào mà cả hai dùng để an ủi đối phương, vận dụng hết tư duy não bộ hiện có để nhớ những gì nàng thường làm lúc em mệt mỏi. Đăm chiêu một lúc, lại dang rộng tay mà ôm nàng vào lòng, vụng về xoa nhẹ lưng nàng, miệng nhỏ liên tục vang lên một tràn lời nịnh nọt người kia đang nằm trong lòng mình.

Đôi con ngươi hắc sắc điềm tĩnh thường ngày giờ đây phút chốc bị làm cho hoảng loạn đến mất cả nét bình tĩnh vốn có, đáy mắt sâu thẳm lay động liên hồi, lại có vài tia xúc cảm hoang mang xen lẫn tạo nên vẻ mặt chả khác nào một kẻ ngốc cả.

Emma đã nín khóc được một lúc lâu.

Nàng vẫn cứ nằm đấy mà chiêm ngưỡng dáng vẻ ngây ngốc ấy của anh mình và không khỏi thích thú khiến cánh môi không nhịn được mà cong lên tạo một nụ cười sảng khoái. Đáy mắt khẽ ánh lên tia sáng đơn thuần lại trong sáng tựa đứa trẻ đang cười đùa trêu chọc anh trai mình.

Em của hiện tại đã gạt bỏ đi hoàn toàn những phiền não, cũng như kế hoạch chi tiết từng đường đi nước bước cho gần như mọi trường hợp có thể xảy đến với hai anh em.

Aizz, nặng đầu thật đấy!

Mọi việc đều được em tính toán một cách cẩn thận và tỉ mỉ. Đã từ lâu em coi đó như một thói quen khi bản thân muốn bắt đầu một kế hoạch, em cũng hiểu rằng vấn đề càng to lớn thì tầm nhìn cũng như bản thân phải càng xem xét và cẩn trọng hơn rất nhiều.

Thế nhưng em ơi, em cũng là con người đấy!

Thời gian có hạn mà sao em cứ đổ dồn mọi áp lực lên tấm thân bé nhỏ của mình vậy? Em cũng sẽ có lúc mệt mỏi chứ?

Và nàng là người hiểu rõ nhất chứ chẳng ai khác, nàng hiểu anh nàng phải gánh chịu một áp lực lớn như thế nào và nàng muốn giúp anh mình giải tỏa nó. Khoảnh khắc khi nhìn thấy anh khốn đốn xoay sở chỉ để dỡ dành nàng có lẽ đã khiến mọi ưu tư, não nề trong anh dường như tan biến để lại một người con trai trong bộ dạng mông lung đến ngây ngốc vì nàng.

" Này này Emma! Emma!"

"..."

"E-M-M-A!!"

Emma đang trong cơn mê man giữa hiện thực và dòng suy nghĩ xa xôi bỗng giật bắn người, mơ hồ ôm tim mà thở đều vài cái. Nàng khẽ lia mắt nhìn sang Mikey lại bắt gặp cái nhìn đầy nghi hoặc của em đang soi xét bản thân.

' Gì đây? Em ấy giật mình sao?'

' Quá trình kết ấn có di chứng là giật mình à?? Lạ thật..'

Nàng ngơ ngác nhìn anh, trong phút chốc liền giật nảy người ngồi dậy vội vàng phản bác.

" A-Anh Mikey à, em ổn ! Em giờ không sao nữa rồi nên anh đừng lo nha~"

Nàng vừa nói vừa ôm tay anh mình và lắc liên tục, đôi mắt sáng rỡ lấp lánh lại hơi ngấn lệ ngước nhìn anh trông đáng thương nhất có thể.

[AllMikey] Fallen AngelsNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ