Chương 7

997 49 7
                                    

Edit: Khấu
Beta: Len

Chương 7

Mối quan hệ của cả hai không có nhiều thay đổi nhưng lại trở nên thân thiết hơn rất nhiều. Không giống lúc hai người mới quen, căn bản một tuần không có liên hệ. Vào các ngày trong tuần, sau bữa tối Dư Lãng sẽ chờ Đường Cam dưới tầng, tiếp theo hai người chậm rãi đi dạo ở bên trong tiểu khu.

Ngày thứ nhất, hai người chỉ cách nhau một nắm tay.

Ngày thứ hai, Đường Cam chủ động nắm tay Dư Lãng.

Ngày thứ ba, bọn họ ở vọng lâu hoang vắng trao nhau một nụ hôn.

Đối với cái này Vu Thừa cảm thấy rất kỳ quái, cậu ta không nhịn được hỏi Đường Cam: "Cậu từ sáng tới tối chạy ra bên ngoài làm gì vậy?"

Đường Cam rất bình thản trả lời: "Hẹn hò."

Có lẽ bởi vì thái độ quá mức bình tĩnh nên Vu Thừa rất hoài nghi, không tin tưởng, chỉ cảm thấy đối phương không muốn nói cho cậu ta biết.

Vào thứ sáu, sau khi tan sở Đường Cam không trực tiếp về nhà mà đến nhà Dư Lãng.

Dư Lãng tự hào cho hắn xem nguyên liệu trong tủ lạnh: "Lát nữa em sẽ nấu cho anh một bữa thịnh soạn."

"Đừng quá phiền phức" Đường Cam chọn vài nguyên liệu ra để ở trên bàn bên cạnh: "Chỉ làm mấy cái này."

Dư Lãng có chút bất đắc dĩ: "Chỉ có bốn món, không đủ."

Hắn cảm thấy hai người ăn bốn món rõ ràng vừa đủ. Quay đầu nhìn Dư Lãng, hắn mạnh mẽ cảm nhận được người kia thật sự luôn cảm thấy đồ ăn không đủ. Hắn không muốn để Dư Lãng không vui, mà cũng không muốn làm Dư Lãng tốn sức nấu một bàn đồ ăn. Nhưng giờ hắn không biết phải làm thế nào để thuyết phục đối phương.

Đường Cam suy nghĩ một chút, đặt tay lên vai Dư Lãng rồi hôn lên môi anh, sau đó nhìn Dư Lãng nghiêm túc nói: "Anh chỉ muốn ăn bốn món này."

Dư Lãng bị hôn đến vui sướng, giọng điệu thất thường: "Tất cả làm theo ý của anh."

Đường Cam hài lòng rời khỏi. Sau đó, Dư Lãng bận rộn trong bếp, bên trong không ngừng vang lên tiếng xào nấu.
Đường Cam đã đi vào hai lần nhưng mà đều bị Dư Lãng đuổi ra ngoài.

"Đừng để mùi dầu ám vào người" — Dư Lãng nói như vậy.

        |Gió đưa cành trúc la đà
Tiếng chuông Trấn Võ dime bọn reup|

Sau khi ăn xong Đường Cam chủ động yêu cầu muốn rửa bát, thế nhưng hắn bị Dư Lãng nắm tay đưa tới ghế sa lông.

"Ngày mai em sẽ rửa bát." Dư Lãng buông tay Đường Cam ra, vòng lên cổ của hắn: "Giờ làm chính sự đã."

Đường Cam nhắm mắt lại, môi của hai người áp vào nhau. Dư Lãng chưa bao giờ nghĩ tới hôn môi lại là điều sung sướng và hạnh phúc như vậy. Môi và răng chạm vào nhau, lưỡi dây dưa cùng lưỡi. Cảm giác vừa mềm mại vừa ướt át.

Quả thực làm cho người ta trầm mê.

Trong lúc tâm tư hỗn loạn, Dư Lãng nghĩ tới bạn cùng phòng của Đường Cam. Giờ anh đã hiểu rõ vì sao đối phương lại có phong thái cao hứng khi ở trong phòng khách hôn môi. Bởi vì anh bây giờ cũng như vậy, nếu có thể, anh lúc nào cũng muốn kéo Đường Cam hôn anh.

[ĐM/EDIT] Mặt trời mọcNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ