783 107 3
                                    

Choi Yeonjun luôn xuất hiện kèm một biển cảnh báo.

"Mày nhìn thấy tiền bối kia chưa? Ông năm cuối với con xe to tổ bố ấy? Nhớ tránh xa ông đấy ra."

"Fuckboy đấy."

"Thằng đấy chạy tiền để tốt nghiệp đấy. Có người bảo do nhà có cơ to nên mới được giữ lại trường chứ chả tốt đẹp gì đâu. Bố nó cho hiệu trưởng vay tiền hay sao ấy."

"Choi Yeonjun á? Thằng đấy chắc qua đêm với hơn nửa trai gái trường này rồi."

"Mày nghĩ thằng đấy ngầu á? Xin đấy, đừng có tự rước hoạ vào thân nữa."

"Thằng đấy nhìn như bọn buôn lậu hay chém giết gì ấy, tránh xa nó ra."

"Ai lại ăn mặc như vậy mà đi học chứ?"

"Nếu mày muốn yên ổn ra trường, điều thứ nhất, đừng đến gần Choi Yeonjun."

... Rồi còn nhiều hơn thế nữa.

Dù sao thì anh cũng quen với mấy lời đó rồi. Chẳng lạ gì việc mỗi ngày đều đi qua một đám đông đang bàn tán về mình, liếc nhìn với ánh mắt khó chịu, nhưng chính những người đấy có khi lại sẵn sàng trả tiền để được nói chuyện riêng với Yeonjun, để tìm hiểu bí mật, như lời họ nói, dù Yeonjun chẳng có cái gì là bí mật cả.

Anh chỉ sống như bao người thôi.

Lí do anh bị chậm xét tốt nghiệp là vì khoá kép nhạc-lý anh tham gia. Không phải tại môn lý kéo điểm anh xuống mà là môn nhạc, ai mà nói nhạc là môn dễ nhất nên đập đầu vào tường chết đi, vì Yeonjun đây đang sống dở chết dở với nó. Anh chỉ còn bài nghiên cứu và luận án nữa là xong.

Chắc chắn không phải do bố anh có quan hệ với hiệu trưởng. Im đi.

Còn cái xe kia á?

Anh có được Harley (cái tên anh tự hào đặt cho nó, hơn nữa bé yêu của anh rõ như ban ngày là một chiếc Harley Davidson) từ một ga-ra cũ Yeonjun đã làm việc bán thời gian từ năm nhất. Bé yêu của anh hồi đấy chỉ là một đống sắt vụn, nhưng chủ ga-ra đã rất tâm lí khi không bỏ nó đi mà đem tặng Yeonjun như một món quà nhỏ, gần như vô giá trị.

Nhưng Yeonjun vẫn nhớ ngày đó anh đã vui đến phát điên.

Anh làm việc cả ngày lẫn đêm, tận dụng hết khoảng thời gian mở mắt (những lúc không phải làm việc hoặc đến lớp) để tu sửa, mài bóng khối sắt vụn kia thành một Harley bắt mắt như ngày hôm nay.

Vậy nên là, không.

Không có cái gì đến từ túi tiền của bất kì ai cả.

Tất cả đều là từ mồ hôi nước mắt Yeonjun bỏ ra (thật ra thì không có nước mắt, chỉ là rất nhiều mồ hôi và hai nách bốc mùi nhưng Yeonjun thề, anh chưa drama đến mức đấy.

Thế nên lần đầu tiên anh nghe thấy mấy lời đồn đó, anh suýt nữa đã vung nắm đấm ra nhưng nghĩ lại thì chẳng đáng.

Thiên hạ đồn gì cũng được, đến cuối cùng thì chỉ Yeonjun mới là người biết rõ bản thân mình hơn.

Và đối với anh như vậy là đủ.

Call me Harley (And we'll make a scene)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ