(7)
" Là nếu... chỉ là nếu thôi nhé... nếu anh biết mình bị người mình yêu thương nhất phản bội, lợi dụng... anh sẽ làm thế nào?"
Câu hỏi đầy ngụ ý đó khiến Kha Luân như chột dạ, lòng đột nhiên có cảm giác khó chịu. Nhất thời chưa biết phải trả lời thế nào...
" Sao tự nhiên lại hỏi như vậy?"
" Em thật sự chỉ muốn biết thôi... nếu anh không muốn trả lời thì..."
" Nếu là tôi thì tôi sẽ rất hận, cả đời sẽ không bao giờ tha thứ cho người đó."
Lần này hắn lại vô tình quên mất mình là người phản bội Nhan Bạch. Chỉ là hắn đang trả lời thật lòng, trên đời này hắn rất sợ bị phản bội, càng rất hận kẻ phản bội mình.
" Còn tôi thì... không hiểu sao... khụ... khụ... càng cố gắng hận người đó tôi càng không làm được... hình như tình yêu... khụ..."
Cậu bỗng nhiên ho sặc sụa, máu từ khóe miệng không ngừng chảy ra, khuôn mặt không chút huyết sắc khiến người đối diện không khỏi sợ hãi...
" Nhan Bạch... đừng nói nữa, đợi khi nào khỏe, tôi sẽ lắng nghe cậu."
Tay hắn siết chặt tay cậu, lòng đột nhiên nhói đau, cơ thể không ngừng run rẩy từng hồi. Không hiểu sao lại rất sợ, sợ người trước mặt sẽ bỏ hắn mà đi.
" Hay là... chúng ta đến bệnh viện nhé, đợi cậu khỏe, chúng ta sẽ đi chơi sau..."
" Không cần đâu, tôi nghỉ một lát sẽ đỡ..."
" Vậy tôi đưa cậu lên phòng nghỉ nhé, hôm nay tôi ở nhà với cậu..."
Dứt lời hắn lau vết máu rồi bế cậu lên phòng, lúc đặt cậu lên giường định đi lấy nước ấm thì lại bị tay cậu kéo lại.
" Anh nằm đây với tôi được không... khụ..."
" Ừ, đừng có nói nữa... tôi nằm với cậu là được chứ gì..."
Kha Luân nằm xuống, vòng tay ôm người trước mặt, đặt tay cho cậu gối đầu. Có lẽ đây là lần đầu tiên hai người họ ngủ chung.
Nhìn người trong lồng ngực mình ngủ say, trái tim hắn đột nhiên có cảm giác rất lạ. Trước giờ hắn chưa từng dịu dàng với Nhan Bạch như vậy nhưng từ khi biết cậu bị bệnh thì hắn đột nhiên muốn đối tốt với cậu. Vì lý do gì ư? Vì hắn thấy có lỗi hay vì cậu sắp phải hiến tim?
[......]
" Bảo bối... tỉnh rồi..."
Đến trưa cậu cũng tỉnh dậy, sắc mặt cũng khá hơn rồi. Không hiểu sao tâm trạng hắn vui lắm, lòng cũng nhẹ đi một chút.
" Tôi giúp cậu vệ sinh cá nhân rồi bón cháo cho cậu ăn nhé?"
Cách xưng hô như vậy, làm cậu có chút không quen. Không cảm nhận được chút yêu thương nào trong đó, chỉ cảm thấy buồn nôn thôi.
" Không cần phải xưng như vậy với tôi đâu, chúng ta..."
" Chúng ta làm người yêu trong vòng một ngày mà, tôi chỉ muốn nhanh nhanh hết nợ với cậu..."
BẠN ĐANG ĐỌC
Đoản đam ( CÓ MỘT TÊN NGỐC VẪN LUÔN YÊU ANH)
Ficción GeneralThể loại: boylove, hiện đại, ngược luyến tàn tâm, tra công × tiện thụ