Chap 4

441 66 1
                                    

Jimin mặc trên người bộ hanbok màu xanh lá đậm, không còn màu trắng vải thô nữa, cả người đứng trước gương không kiềm nén được vui sướng trong lòng. Nó cuối cùng đã có thể vượt qua tất cả các bài thử thách do cô Hwang đưa ra, đường đường chính chính trở thành người hầu thân cận của đức ngài, dĩ nhiên việc đó không hề dễ dàng một tẹo nào.

Vỏn vẹn ba ngày có một vị thầy giáo già, vẻ mặt khó gần đến giúp nó học chữ, nhưng thế mà lại chỉ dạy trong bốn tiếng, vì thời gian học với cô Hwang đã tốn gần hết nửa ngày. Jimin không thể không nỗ lực hết mình, mỗi tối bắt đầu mở đèn để tiếp tục học, trước đó nó cũng đã xin thấy giảng dạy sơ qua tất cả. Nó nhớ như in ánh mắt khinh thường của người thầy đó và câu nói đầy châm chọc "Dù tôi có nói qua thì chắc gì cậu đều nhớ được".

Nó nghe qua cả người cứng đơ, nhưng ít nhất lão ta châm chọc xong vẫn tốt bụng nói cho nó nghe, Jimin tiếp tục dùng trí nhớ cực tốt của mình mà khắc ghi trong não bộ. Nhưng đúng thật, thời gian quá ít, nó cố lắm cũng chỉ có thể tiếp thu được một phần ba, đối với mọi người thì đây chính là một "thiên tài" rồi. Cô Hwang im lặng nghe nó đọc hết số chữ đã học được, đọc xong nó cảm thấy cả người lạnh ngắt, không dám quan sát nét mặt của cô. Không phải nó sợ bị phạt, nó chỉ sợ cô Hwang không cho nó cơ hội để có thể hầu hạ đức ngài.

Nó nhanh chóng quỳ xuống thành khẩn cầu xin "Em biết mình ngu dốt không thể học thuộc hết tất cả, nhưng chỉ mong cô Hwang có thể cho em thêm một cơ hội". Nó vẫn quỳ im bất động như thế, đến khi nghe được giọng nói quen thuộc của cô Hwang "Được rồi, đức ngài cho phép cậu tiếp tục ở đây học. Đứng lên đi".

Gương mặt Jimin căng ra vì lo lắng bây giờ như quả bóng xì hơi, cảm xúc nghèn nghẹn vỡ òa dâng trào bên trong muốn tràn ra cả ngoài. Là đức ngài cho nó thêm cơ hội, để nó có thể ở cạnh đức ngài. Jimin dập đầu cảm ơn thêm mấy cái, trước ánh mắt ganh tị của lũ trẻ học cùng mà quay về bàn học.

Jimin quả nhiên không làm đức ngài của nó thất vọng, tất cả quy củ của nhà họ Jung từ lễ nghi chào hỏi đến cách đi đứng, sở thích và sinh hoạt, những điều đức ngài, nhưng có một số điều Jimin không nhận ra, chỉ có ở bài học của nó không có ở những bài học của những đứa nhỏ khác. Bọn chúng khi trả bài cho cô Hwang sẽ ở riêng cùng cô ấy, những người khác thì rời đi, nên Jimin không biết được điều này. Tỉ như cái áo dạ của đức ngài đã là một đặc ân dành cho nó.

Jimin đã đem cái áo dạ trân quý đi giặt, mặc dù bản thân không nỡ vì trên đó vẫn còn mùi hương nhàn nhạt của đức ngài, nhưng nó sợ vết bẩn làm hư mất áo, chỉ có thể đau lòng mà đem giặt sạch, đến khi đã khô rồi mỗi tối đem ra ôm trong lòng an ổn ngủ. Nhưng Jimin do quá chú tâm vào việc học tập nên không để ý xung quanh, ngay khi nó phơi cái áo dạ kia lên thì người hầu đều mặt mày xanh trắng, bọn họ nhận ra được, đó chính là áo của đức ngài Jung. Một trong những điều cấm kị của người hầu là trừ cô Hwang ra thì không một ai có thể chạm vào đồ của đức ngài, vì ngài là một người thích sạch sẽ, trang phục của đức ngài sẽ có một nhóm người phụ trách riêng, tên nhóc này nhất định chán sống nên mới dám giữ cái áo đấy.

[END][MinHope] Đức ngàiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ