Chương 12: Đại chiến Kinh Môn phái (1)

12 5 0
                                    

Trong lúc trở về Chiết Ân đã ghé qua vị trí của Lâm Anh nhằm báo cáo lại thành tựu hôm nay. Từ bao giờ không biết, tất cả mọi chuyện đều nghe theo lời Lâm Anh hắn nói gì y theo đó hoàn toàn khác xa với trước kia phóng khoáng, ngoại trừ phụ mẫu thì không xem ai ra gì.

"Ta đã tiêu diệt hơn năm mươi tên." Chiết Ân nhìn Lâm Anh trình bày.

"Năm mươi tên?" Lâm Anh khó hiểu hỏi lại. Chiết Ân ngay ngốc không hiểu câu hỏi trên là gì, chẳng lẽ... Lâm Anh chê mình đã đánh quá ít? Nghĩ là thế nhưng y cũng chẳng biết nói gì thêm chỉ đứng đó nhìn Lâm Anh không rời mắt.

Lâm Anh không kiên nhẫn, thật sự khó hiểu và không biết chuyện gì đang xảy ra, hắn lại hỏi:

"Xảy ra chuyện gì?"

"Ta đi chặn đường tiêu diệt Ma phái đến viện trợ cho Vũ Lăng." Chiết Ân đáp.

Lâm Anh nhíu mày, thái độ không giống với người đã biết rõ ngọn ngành. Ngược lại, hắn có chút khó chịu, trong lòng tự hỏi tại sao Chiết Ân lại không nói với hắn một tiếng mà tự mình hành động. Nghĩ gì nói đó, Lâm Anh hỏi:

"Tại sao không nói cho ta biết?"

Cái gì kia chứ? Chiết Ân so với Lâm Anh còn bất ngờ và ngây ngốc hơn gấp bội phần. Rõ ràng là Lâm Anh... Chiết Ân cảm thấy chuyện lạ, quay sang kể rõ sự tình, y nói:

"Không phải ngươi đã đưa đến một mẫu giấy gói trong hòn đá gửi cho ta sao? Nội dung có viết, hai trăm tên đệ tử Ma phái đang đến yểm trợ cho Vũ Lăng bảo ta lập tức tiêu diệt bọn chúng."

Nghe đến đây mày Lâm Anh càng nhíu chặt hơn, cánh tay đang cầm kiếm mạnh mẽ siết chặt, lộ ra những đường gân xanh uốn lượn. Hơi thở của hắn càng lúc càng nặng, tựa hồ như đang gặp phải chuyện gì hết sức kinh thiên động địa. Chiết Ân bên này chăm chú nhìn hắn, cũng phần nào hiểu rõ được mẫu giấy đó không phải do Lâm Anh đưa đến. Vậy thì đó là ai? Nếu là kẻ nào đó vậy thì chúng đang có mục đích gì? Nhưng rõ ràng khi y đến đó cũng rất đúng với lời mẫu giấy đã nói.

"Rõ ràng rất giống với lời trong mẫu giấy, có đến hai trăm tên tại vị trí đó." Chiết Ân thấy Lâm Anh đang hoang mang liền nói ra, chứng tỏ việc này không hề nguy hiểm nhiều ngược lại chính là lợi.

Nhưng Lâm Anh hắn lại không cho là như vậy. Làm gì có kẻ nào tham gia tốn công tốn sức mà không vì lợi ích kia chứ? Nếu thật sự là người muốn giúp ta, vậy thì tốt, còn nếu chúng có ý đồ gì khác vậy thì... Chính là mối họa tiềm ẩn, mối họa trong bóng tối không dễ dàng bắt được.

"Nhưng đó là ai?" Lâm Anh từ trong suy nghĩ vô thức thốt ra một câu hỏi. Nhưng làm gì có ai trả lời ở đây, ngay cả Chiết Ân chính mình trải qua cũng chẳng thể cho hắn đáp án.

Đến lúc này đây, Kinh Môn tưởng chừng nhỏ bé không ngờ lại là nơi tập trung của cả chính và tà phái đến nay cũng đã xuất hiện đến phe thứ ba. Nhưng phe này không biết là thiện hay ác, đúng là mối nguy hại của Trung Nguyên võ lâm. Nghĩ đến những mối đe dọa đến sự thái bình, Lâm Anh càng hạ quyết tâm phải giữ cho bằng được Kinh Môn tuyệt không thể để bất cứ kẻ nào chiếm lấy.

"Ngươi không cần trở về, tối nay chắc chắn Vũ Minh sẽ tấn công trước. Chiến trường quanh đi quẩn lại cũng chỉ ở ngay đây, ta và ngươi cũng tùy lúc đối phó." Lâm Anh đề nghị, chung quy là phía Vũ Minh cũng không còn quan trọng nữa, bây giờ vẫn là Vũ Lăng cùng Ma phái phức tạp. Nghe thấy thế, Chiết Ân liền ở lại cách xa Lâm Anh một chút mà ngồi bên trên quan sát.

Một lúc sau, Lâm Anh và Chiết Ân vẫn đang chú tâm quan sát thì có tiếng bước chân dồn dập, không những một hai người mà lên đến hàng trăm. Nếu dùng tai nghe cũng có thể nghe ra đường đi của chúng, tất cả đều đi về Ngũ Thiên núi. Lâm Anh đưa mắt sang y thay cho lời muốn hỏi xem y có nghe thấy gì không. Chiết Ân với ánh mắt kiên định như mọi ngày, y nhẹ gật đầu. Khỏi nói cũng có thể nhìn ra Vũ Lăng đã chuẩn bị từ trước so với Vũ Minh lại cao tay hơn rất nhiều. Từ trên núi ập đến với số đệ tử như vậy, ngay cả khi có sự trợ giúp của hai người Vũ Minh chưa chắc đã chiến thắng.

...

Cũng rất đúng giờ, tối giờ tí Vũ Minh với hơn hai trăm đệ tử chia làm hai nhánh bao vây lấy Kinh Môn, chính mình dẫn theo hơn mười đệ tử ở trước mặt khiêu chiến chính diện không cho bất cứ ai chui lọt. Vũ Minh oai phong, hiên ngang đứng trước mặt Kinh Môn, tay cầm kiếm vẻ mặt nghiêm nghị. Hắn đứng nhìn một lúc khá lâu, vẻ mặt mỗi lúc một đanh lại, tay dứt khoát rút kiếm ra khỏi vỏ miệng theo đó khí thế hô to:

"Vũ Lăng phản nghịch, trái lệnh tiên chưởng môn. Hôm nay ta thanh lý môn hộ giết chết tên phản nghịch này và bọn nghịch đản của hắn. Vũ Lăng, ra đây!"

Không để hắn chờ lâu, Vũ Lăng không biết ở nơi nào mà đi đến chắn trước mặt hắn, khí thế hoàn toàn không thua kém. Chưa hết, phía sau Vũ Lăng còn dẫn thêm cả trăm tên đệ tử. Vừa tiếp đất, Vũ Lăng đã khinh khỉnh nhếch mép, y chậm rãi bước lên phía trên một bước không chút gì sợ sệt ngược lại còn như muốn lấn lướt, khí thế thật ngang tàng.

"Để xem tên phế vật ngươi làm thế nào để giết ta, đừng tưởng chờ vào hai tên nhãi kia lại có thể đứng bên trên đắc ý." Vũ Lăng không thua kém đáp trả lời nói ban nãy lại khẳng định bản thân đối với nhị vị công tử của nhị trụ võ lâm không đánh giá cao.

Lúc này, sắc mặt Vũ Minh có chút khựng lại, thật sự xem trọng ngữ khí của Vũ Lăng. Liệu có phải hay không Vũ Lăng cũng được ma phái giúp sức nên mới khiến y tự tin như vậy? Lòng là lo ngại như thế nhưng với lòng tự tôn của một vị chưởng môn không cho hắn có bất kì hành động nào sai sót, e ngại. Vũ Minh tiến lên một bước lần nữa hạch tội kẻ phản nghịch trước mặt, hắn nói:

"Vũ Lăng ngươi cấu kết ma phái, ý đồ tranh giành ngôi vị lại cho rằng Ma phái là vì cái gì mà giúp ngươi? Bọn chúng chẳng qua cũng là cần một con cờ có giá trị lợi dụng như ngươi mà thôi. Sẽ nhanh thôi, một là ngươi thua trận mà chết, hai là thắng trận nhưng lại bị chính bọn ma phái đó giết chết. Haha... bất luận là như thế nào thì vốn dĩ một tên phản sư phản môn như ngươi trời nào dung, đất nào túng, ngươi trước sau gì cũng sẽ chết không toàn thây."

Chỉ Vì Yêu NgườiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ