Tác giả: Autsm”陌亡https://autsmmowang.lofter.com/post/1ece3552_2b46db2d8
_________________________
"Lý Giai Ân, tỉnh, mau tỉnh dậy."
Nghe được giọng nói lo lắng bên cạnh, Lý Giai Ân cau mày tỉnh lại nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc đã có phần xa lạ ở bên cạnh, ngây ngốc mà nhìn người trước mặt "Em..... Tưởng Thư Đình?"
"Ừ, vừa rồi chị làm em sợ muốn chết, đang ngủ ngon trên giường đột nhiên lại run rẩy, là mơ thấy ác mộng sao"
Nhìn thấy người bạn cũ đã chiến tranh lạnh gần một năm đột nhiên xuất hiện ở phòng mình với vẻ mặt lo lắng hỏi mình, nhất thời khiến cho Lý Giai Ân có chút không suy nghĩ được.
Ngắm nhìn bốn phía, phát hiện bố cục căn phòng trong ấn tượng của mình cũng không giống nhau lắm, giống như là dáng vẻ của thời kỳ các nàng ở cùng nhau lúc trước, giường đôi vẫn còn, trên bàn có vẻ như còn bày cúp mà chính mình đã tặng cho cô.
"Này, Lý Giai Ân, chị có nghe em nói không?"
Nghe thấy âm thanh phàn nàn của người bên cạnh cuối cùng mới đem ánh mắt đặt ở trên người cô, nhìn thấy tóc mái ngang của cô, trong lòng xuất hiện một chút kỳ lạ, bất chấp sự thật là hai người đã cãi nhau mà trở mặt, vội vàng lo lắng nắm lấy cổ tay của cô, nói "Bây... Bây giờ là lúc nào?"
Nghe Lý Giai Ân hỏi như vậy, cầm lấy điện thoại ở bên cạnh nhìn rồi trả lời "A, rạng sáng 4 giờ 33 phút ngày 9 tháng 12, làm sao vậy, em đã nói với chị nếu không phải em tỉnh dậy đi uống nước thì nói không chừng chị đã ra chuyện gì rồi, còn không mau cảm ơn em đi."
Nghe người bên cạnh trả lời, Lý Giai Ân cúi đầu lẩm bẩm " ngày 9 tháng 12....Làm thế nào mà, rõ ràng cuộc họp thường niên vừa mới kết thúc mà" Sau đó lại ngẩng đầu hỏi "Bây giờ là năm bao nhiêu"
Người bên cạnh sau khi nghe được dùng vẻ mặt nhìn thấy kẻ ngốc mà nhìn Lý Giai Ân, "Năm 2020, Lý Giai Ân chị sẽ không thật sự ngủ đến ngốc đấy chứ."
Ngày 9 tháng 12 năm 2020... Ngày này Lý Giai Ân vĩnh viễn cũng sẽ không quên, chính là vào buổi tối ngày hôm đó mình và cô đã có một cuộc tranh cãi ầm ĩ, bắt đầu chiến tranh lạnh mấy tháng sau này.
Lý Giai Ân lặng lẽ ngẩng đầu quan sát Tưởng Thư Đình trước mắt, lúc này cô vẫn còn giữ tóc mái ngang, trên mặt cũng vẫn còn bầu bĩnh, trong mắt cũng đều là bản thân, trong nháy mắt trong lòng Lý Giai Ân đã tuôn ra thiên ngôn vạn ngữ, muốn nói gì đó, nhưng lại không biết bắt đầu nói từ đâu, nói cho cô biết mình đến từ tương lai mà tương lai các nàng đã trở thành người lạ sao?
Lý Giai Ân không nói gì, đưa tay chạm vào đôi má của người trước mắt, ngón tay cái nhẹ nhàng vuốt ve sống mũi cao của cô, đã bao lâu rồi không được chạm vào khuôn mặt của cô, xúc cảm mềm mại chỉ thuộc về khuôn mặt của Tưởng Thư Đình lại khiến cho hốc mắt Lý Giai Ân đỏ hoe trong giây lát.
Tưởng Thư Đình dường như không quá thích ứng với những thay đổi đột nhiên xuất hiện của Lý Giai Ân, nhẹ nhàng không làm quá, ngại ngùng nói "Này, sao bỗng nhiên lại sờ mặt em"
BẠN ĐANG ĐỌC
[ Series ] Vô Đề
Fiksi PenggemarTổng hợp những truyện mình edit được Là edit trộm, vui lòng không mang ra ngoài