Sau ngày nghe được lời tỏ tình của Patrick, Châu Kha Vũ cảm thấy bản thân mình mỗi lần đối mặt với cậu đều không được tự nhiên.
Bỗng chốc một quả tạ vô hình đè nặng lên trái tim anh.
Kha Vũ không phải không thích Patrick, anh rất quý cậu, nhưng liệu nó có giống như tình cảm cậu dành cho anh hay không, Châu Kha Vũ không thể trả lời được.
Anh dành thời gian tụ tập với bạn bè hoặc đến thư viện nhiều hơn là ở nhà, may sao dù kì thi đã kết thúc nhưng thư viện vẫn mở để phục vụ cho những sinh viên muốn học thêm kì hè. Bữa ăn tối chung của hai đứa cũng dần ít đi, anh đều lấy lý do mình bận đi với bạn, dặn cậu không cần chờ anh về. Thế nhưng lần nào về Kha Vũ cũng thấy cậu để lại đồ ăn cho mình, bày biện rất gọn gàng kèm tờ giấy note nhỏ 『Anh hâm nóng lại rồi ăn nhé, chúc anh ngủ ngon.』
Không phải Patrick không biết Châu Kha Vũ gần đây đang cố ý tránh mặt mình, anh ở nhà ít hơn hẳn, thường xuyên ra ngoài rất muộn mới về, muộn tới mức Patrick đã đi ngủ rồi anh vẫn chưa về. Bữa tối – khoảng thời gian cậu đã từng rất mong chờ của một ngày, cũng không còn cùng anh nữa, cậu một mình nấu nướng, một mình ăn rồi lại một mình dọn dẹp.
Cậu lơ mơ đoán liệu có phải đêm hôm ấy anh đã nghe được lời cậu nói, nên mới muốn tránh xa cậu một chút.
Liệu có phải anh không thể chấp nhận thứ tình cảm này?
Trái tim của Patrick quắt queo lại như chiếc lá nhỏ bé thiếu đi sự sống, chỉ cần một cái chạm nhẹ của gió là có thể lìa cành rơi xuống mặt đất bất cứ lúc nào.
Tại sao vậy? Tại sao em có thể vì một người mà khiến tim mình đau tới vậy?
Cái tình trạng cậu ở nhà thì anh biến mất, cậu đi ngủ anh mới trở về này diễn ra suốt hai tuần trời không thấy điểm dừng. Patrick mơ hồ cảm thấy mình đang sống cùng một tên trộm vậy, cả ngày không thấy tăm hơi, tới đêm mới lạch cạch mò về. Ở trường cậu cũng ít khi thấy Châu Kha Vũ, phần vì khác khoa, phần vì người ta đã cố tình trốn, cậu có tìm bằng trời.
Thi thoảng, rất thi thoảng thôi cậu sẽ tình cờ gặp được Châu Kha Vũ ngồi ở chiếc bàn gần cửa sổ tại thư viện, yên lặng đọc sách, khung cảnh này không chỉ được cậu lưu giữ trong bộ nhớ nơi trí não, mà còn khắc sâu ở tận cùng của trái tim.
Patrick đem mọi phiền não của mình kể cho Ichika, người anh cùng khoa mà cậu thân nhất. Ichika nghe xong khịt mũi một cái:
"Hay em nói luôn với cậu ta đi, đừng đoán già đoán non nữa."
"Nhưng nhỡ anh ấy chưa biết", Patrick yếu ớt phản kháng, cậu vẫn hi vọng dù một tia mỏng manh thôi, rằng Châu Kha Vũ không biết đến tình cảm của cậu.
Ichika đảo mắt một vòng, ngán ngẩm nhìn đứa em đang chán nản nằm dài ra bàn.
"Vậy thì nói cho cậu ta luôn, chẳng nhẽ em định giấu giếm tình cảm của mình suốt đời? Patrick chuyện em thích cậu ta không có gì là sai trái cả!"
BẠN ĐANG ĐỌC
[Song Vũ Điện Đài] Lại gần rồi yêu em
Fanfic*Em nhỏ Patrick x anh lớn Daniel *Từ bạn cùng nhà thành bạn cùng giường Vì tình yêu với hai đứa nhỏ mà mình quyết định viết nên câu chuyện này, mục đích lưu lại kỉ niệm để sau này còn nhớ mình đã yêu hai đứa nhỏ tới mức nào. Tác phẩm là chất xám và...