Chương 5

6 1 0
                                    


Cuối cùng hắn cũng chịu tha thứ cho ta.

Hắn thương xót lau đôi gò má đã giàn giụa nước mắt của ta, cười thầm: "Nha đầu ngốc, hôm nay trẫm chưa nói nàng tiếng nào, nàng khóc gì chứ?"

Ta không nhịn được nhào vào lòng hắn òa khóc, dường như cảm giác thân thể hắn cứng đờ, rất nhanh ôm chặt ta, bàn tay to rộng vỗ lưng ta an ủi từng cái từng cái một.

Đêm đó, hoàng đế ở lại Vị Ương Cung.

Đêm khuya, xa xa ngoaid cung vang lên tiếng mõ, đã là canh tư. Ta yên lặng nằm bên cạnh hắn, nhưng không tài nào ngủ nổi. Hắn đã lạnh nhạt với ta rất lâu rất lâu rồi, tất cả hệt như một giấc mộng, không phải là sự thực.

Khi tất cả đã kết thúc, hắn ôm chặt ta, tựa như muốn nhập ta vào tận xương tủy. Toàn thân toàn là vết hôn chằng chịt, trên môi vẫn còn vương mùi vị lành lạnh của hắn.

Ta hơi động đậy, đôi tay của hắn đang ôm vòng sau lưng lập tức dùng sức bóp chặt lấy eo ta, không cho phép ta rời đi. Đến giờ ta mới biết, thì ra hắn cũng không ngủ.

Hắn thì thào nói mớ: "Nàng qua đây câu dẫn trẫm, lại muốn xin điều gì đây?"

"A?" Ta xoay người, hỏi hắn: "Hoàng thượng, người nói gì?"

Ta nhìn sâu vào mắt hắn, dục vọng trong mắt hắn đã biến mất từ lâu, chỉ còn lại sự trấn tĩnh, thâm trầm như màn đêm, khiến cho người ta nhìn mãi không thấu.

Hắn cứ nhìn ta chằm chằm như vậy, rồi như nghĩ tới điều gì, ánh mắt lại trở nên tàn nhẫn, nhưng động tác vẫn vô cùng dịu dàng, chậm rãi đùa nghịch vài sợi tóc vương trên ngực hắn, mải miết vờn quanh đầu ngón tay.

Được một lúc, hắn nhẹ nhàng hỏi: "Nàng có biết tại sao trẫm không giết Ninh vương không?"

Ta sợ đến nỗi không dám trả lời, chỉ lắc nhẹ đầu.

Hắn không tim không phổi cười: "Vì hắn muốn để hắn thấy bức bối khó chịu. Dù cho hắn có bình bình an an mà sống, nhưng cả đời này cũng đừng mơ được nhìn thấy nàng thêm một lần nào nữa!"

Hắn thô bạo bóp cằm ta, hung ác nhìn ta đe dọa: "Nàng thì sao? Không được gặp hắn, nàng có khó chịu hay không?"

Hắn bóp rất mạnh, tựa như muốn bóp nát cằm ta. Ta ở dưới người hắn chỉ biết run rẩy, hắn không nhịn được, trong mắt đã lộ ra tia khát máu: "Nói mau!"

Ta chỉ hé miệng, run rẩy đáo lời: "Thần thiếp là hoàng hậu của người, sao thần thiếp lại thấy khó chịu được?"

Đột nhiên hắn cúi đầu cắn môi ta, ta ưm một tiếng. Đau quá. Huyết dịch mang theo một mùi tanh khó tả tràn ngập khoang miệng. Không đợi ta chuẩn bị xong, hắn đã thô bạo đâm vào, mạnh bạo giống như muốn xé rách thân ta.

Sau Ngàn Hoa Là Ngọc ThụNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ