-"Thầy này."
-"Ừ?"
-"Sau này chiến tranh kết thúc, thầy có muốn... cùng em đến Liên Xô không? Chúng ta, có thể ở bên nhau, cùng sống lại một đời tốt đẹp..."
-"Thật sự... có thể sao?"
-"Có thể."
-------
Munich.
1942.
Tôi nằm mê man giữa đêm, khắp người đau như dao cắt, mồ hôi ướt đẫm người vì một nỗi ám ảnh. Đầu tôi cứ lặp đi lặp lại một đoạn ký ức đã trở nên quen thuộc, đã đeo bám lấy tâm trí tôi suốt hai năm này.
Ký ức ấy, ám ảnh ấy, đã từng xảy ra. Tôi biết rất rõ. Chỉ là tôi không còn nhớ được chính xác đã xảy ra khi nào. Mọi thứ trong ký ức đều mơ hồ và tan loãng.
Tôi ôm đầu, đau đến tê cứng cả hai bên thái dương. Rốt cuộc đến lúc cảm thấy ngạt thở, tôi mới giật mình mở mắt ra được.
"Tỉnh rồi..."
Đáng lí như bình thường thì tôi đã đột ngột tỉnh vào nửa đêm. Nhưng hôm nay may mắn hơn, khi tôi mở mắt ra thì trời đã sáng.
Tôi nghiêng đầu về phía ô cửa sổ đang bốc một màn sương mù. Qua lớp sương mờ mỏng, tôi nhận ra cây mai đỏ bên ngoài đã nở rộ, có lẽ từ tuần trước, đang thắm sắc cực kì xinh đẹp.
Hoá ra là mùa đông đã đến trên đất Berlin rồi.
Tôi thở dài, lòng chùng xuống mà buồn rười rượi. Rốt cuộc cũng gần tròn hai năm, kể từ giây phút tôi bị Kepa giam cầm ở trong biệt thự sang quý của hắn. Không khi nào hắn cho tôi đặt chân ra ngoài. Hắn cho tôi mọi thứ tôi muốn, trừ việc được tự do.
Bị giam cầm lâu nay khiến tôi không hay biết gì về chuyện bên ngoài nữa. Mỗi ngày đều sống như mọi ngày, vô cùng tẻ nhạt, vô cùng ngột ngạt.
Bà quản gia vặn mở cửa khiến tôi thoát khỏi suy nghĩ của chính mình. Bà ấy cúi đầu, cung kính :
-"Ngài Tuchel, bữa sáng đã chuẩn bị xong, mời ngài xuống dùng với thiếu tá."
Tôi ậm ừ một tiếng cho có lệ, đợi bà ấy đem trang phục và nước rửa mặt tới thì tự mình tươm tất sửa soạn, rồi xuống lầu.
Vị thiếu tá trong lời của bà quản gia chính là Kepa. Hắn từng là học trò do một tay tôi huấn luyện. Có điều, thời thế xoay chuyển.
Đến bây giờ tôi vẫn không hiểu, hắn vì cái gì mà phản bội tôi, đạp tôi xuống bùn đen để leo lên cao như bây giờ. Tôi càng không hiểu, sao hắn chẳng giết tôi, ngược lại còn ép tôi phải sống.
Tôi xuống lầu, thấy Kepa đã ngồi ở ghế của hắn, dùng bữa cũng hơn nửa rồi.
Hắn mang quân phục là lượt, quốc huy sáng chói trên ngực và chiếc băng đỏ rực in biểu tượng chữ "Vạn" đeo bên cánh tay trái. Hắn ngẩng đầu, rồi lạnh nhạt chỉ về phần ăn thịnh soạn ở ghế đối diện, ý muốn tôi dùng bữa ở đấy.

BẠN ĐANG ĐỌC
「kepa x tuchel」 la douler exquise
Fanfiction"Em vẫn muốn một lần cùng thầy đi ngắm lá vàng rơi trên sông Đông." Một nỗi day dứt suốt cuộc đời vì không cách nào có được người mình yêu.