[Yến Chu] Tham dự tuần lễ thời trang Milan, Ý

1K 49 6
                                    

Tại tuần lễ thời trang Milan lần này, thương hiệu kia vốn dĩ chỉ mời mình Chu Tường. Nhưng sau khi biết được Yến Minh Tu đang ở Frankfurt, bộ phận PR đã hết sức thông minh, ngay lập tức gửi lời mời đến cậu mà chẳng buồn đề cập một câu về mấy thứ sáo rỗng như triết lý, định vị hay giá trị thương hiệu. Họ biết rằng lý do có thể gây ấn tượng với vị đại thần đã rút nửa chân ra khỏi giới giải trí này chỉ có một mà thôi.

"Hy vọng ngài có thể dự thảm đỏ cùng Chu Tường tiên sinh."

Vì vậy, sau khi kết thúc một cuộc họp dài, Yến Minh Tu đã yêu cầu tài xế lái xe suốt đêm đi Milan, đến thẳng khách sạn nơi Chu Tường đang nghỉ.

Lúc cậu đến khách sạn đã là hơn ba giờ đêm, Chu Tường mơ mơ màng màng ra mở cửa, chỉ kịp nhìn thấy một thân ảnh cao lớn rồi nhanh như gió được bao bọc bởi một cái ôm nồng ấm vương vấn hương nước hoa mát lạnh.

Thần trí Chu Tường còn chưa tỉnh táo nhưng cơ thể vẫn lưu lại kí ức, hắn hoàn toàn thả lỏng trong vòng tay Yến Minh Tu, mơ hồ hỏi: "Mấy giờ rồi? Trời sáng chưa? Sao em lại ở đây?"

"Ba rưỡi, trời chưa sáng đâu. Em nhớ anh quá." Yến Minh Tu dùng chóp mũi cao thẳng cọ cọ vào cổ Chu Tường, hít lấy mùi hương làm cậu cảm thấy hết sức an tâm, vừa làm nũng vừa oán trách nói: "Anh có phải muốn bị trừng trị không, đi châu Âu mà không nói với em."

Chu Tường xoa xoa tóc Yến Minh Tu, dịu giọng đáp: "Em đã bận rộn đến thế rồi, không muốn làm em phân tâm nữa."

Yến Minh Tu dùng chân đá cửa, ôm lấy Chu Tường như ôm một món đồ chơi lớn, bế thẳng đến bên giường, hai người cùng ngã vào lớp chăn nệm mềm mại.

Chu Tường dùng hai tay ôm lấy mặt cậu, chăm chú ngắm nhìn, đau lòng hỏi: "Hình như gầy đi rồi? Có cả quầng thâm rồi đây này. Không phải em hứa với anh là sẽ ăn ngủ điều độ à?"

Yến Minh Tu nhìn hắn có chút giận dỗi "Thì anh cũng hứa với em là có thời gian thì sang với em ngay mà. Thế mà mình chỉ cách nhau có 500km anh cũng chẳng nói." Yến Minh Tu càng nghĩ càng ủy khuất, véo véo thắt lưng Chu Tường.

Chút trừng phạt nhỏ này không làm hắn đau chút nào nhưng lại vô cùng ngứa ngáy, Chu Tường vội vàng đáp: "Anh sai rồi anh sai rồi. Nhưng em cũng không thể nửa đêm chạy đến đây, nguy hiểm lắm."

Yến Minh Tu gục đầu lên vai Chu Tường, nhắm mắt khẽ giọng: "Em nhớ anh mà."

Trái tim Chu Tường cảm thấy ngọt ngào như nhúng trong mật ong, hắn hôn hôn lên tóc Yến Minh Tu: "Anh cũng nhớ em. Anh định xong việc ở đây sẽ đi tìm em."

"Thật không?"

"Thật mà, nên anh mới không nói với em. Vội gì một hai ngày."

"Đúng rồi, anh không vội. Chỉ có mỗi em vội thôi." Câu nói này tràn đầy ý chua xót.

"Vội mà, anh vội chứ, ngày nào anh cũng nhớ em mà." Chu Tường vội thẳng lưng dỗ dành cậu: "Việc thu mua thế nào rồi?"

Yến Minh Tu ở Frankfurt đã một tháng, bận bịu với việc thu mua một nhà máy sản xuất máy bơm động cơ không chổi than, công nghệ được cấp bằng sáng chế của công ty này hiện nay trong nước đang rất cần. Anh trai cậu thông qua Bộ ngoại giao đã làm việc xong xuôi với phía chính quyền bản địa, nhưng phần còn lại của quá trình kinh doanh này vẫn còn rất khốc liệt, vì vậy mà cả quãng thời gian này cậu chưa một lần về nước.

[188 Nam Đoàn] Summer Limited Series 2020Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ