[Lý Giản] Xem Champions League tại Barcelona, Tây Ban Nha

1.4K 65 0
                                    

Mùa giải Champions League năm nay vẫn chưa bắt đầu, vậy mà Lý Ngọc đã nhanh chóng sắp xếp xong hành trình du lịch châu Âu. Bởi công việc ở công ty quá sức bận rộn, Giản Tùy Anh chỉ có thể cố gắng chừa ra một tuần trống vào thời gian hợp lý nhất để tham dự trận tứ kết tại Barcelona, cùng Lý Ngọc xem đội Barca và danh thủ Lionel Messi mà cậu yêu thích.

Lý Ngọc từ nhỏ đến lớn so với những đứa trẻ bình thường đều trưởng thành và hiểu chuyện hơn, hầu như chưa bao giờ đòi hỏi bố mẹ cái gì quá đáng. Cậu cũng quen làm việc theo quy tắc nhằm hạn chế tối đa việc gây ra các rắc rối cũng như lãng phí. Tính cách này từ lúc đi học đến khi đi làm hầu như không thay đổi, khiến cho nhiều người quên rằng "Lý Tổng" của bọn họ cũng chỉ vừa mới tốt nghiệp đại học. Thứ khiến Lý Ngọc ham thích đến mức mắt sáng như sao chẳng có mấy, làm sao Giản Tùy Anh nỡ để cậu thấy vọng cho được.

Trước ngày xuất phát, Giản Tùy Anh thỉnh thoảng lại trêu chọc cậu: "Nhỡ đâu Barca bị loại sớm thì sao nhỉ?"

Lý Ngọc kiên quyết lắc đầu: "Không thể nào. Nhất định sẽ gặp ở Barcelona."

"Nhỡ đến Barcelona mà Barca bị loại thì sao?"

"Không đời nào."

Giản Tùy Anh cứ tiếp tục không biết điều mà trêu chọc, Lý Ngọc bèn dùng "hành động thực tế" xử lý hắn.

Đến Tây Ban Nha rồi, hai người gần như vẫn sống giờ Bắc Kinh, bởi một ngày phải họp đến mấy cái hội nghị online lận.

Vào ngày diễn ra trận đấu, họ đến sân vận động từ rất sớm. Mặt trời vùng Địa Trung Hải còn nóng và cuồng nhiệt hơn cả điệu nhảy flamenco, chói chang đến mức Giản Tùy Anh phát buồn ngủ mà ngáp lớn. Lý Ngọc bèn làm bộ muốn thò tay vào miệng hắn, Giản Tùy Anh há miệng cắn cắn vào ngón tay cậu.

Đùa giỡn trẻ con một lúc, Lý Ngọc không nháo nữa. Cậu vuốt ve mi tâm mệt mỏi của Giản Tùy Anh, đau lòng nói: "Em đúng là vô trách nhiệm quá, thời gian này lại cứ khăng khăng đòi đi xem đá bóng."

"Em có khăng khăng đi đâu, là anh nhất định đòi đi mà." Giản Tùy Anh nhấp một ngụm bia tươi cho đầu óc thanh tỉnh, mỉm cười nói, "Anh chưa thấy đứa trẻ nào dễ nuôi hơn em đấy. Không kén ăn chẳng kén mặc cũng chẳng đòi phô trương, chỉ thích mỗi xem bóng đá. Chuyện nhỏ xíu này mà còn không chiều được em, chẳng phải để em gọi tiếng "anh" này quá lãng phí rồi sao."

Lý Ngọc giả bộ đau khổ nói: "Thì làm gì còn cách nào nữa, nhà đã phải nuôi một người vợ kén ăn kén mặc thích phô trương như anh rồi nên em phải kiềm chế thôi."

"Ghê nhỉ, đã học được cách đấu võ mồm với anh rồi cơ đấy."

Lý Ngọc ngọt ngào mờ ám đáp: "Anh muốn "đấu" cái khác em cũng chiều."

Giản Tùy Anh vỗ cái đét lên đùi cậu, bực bội mà kéo kéo cái áo số 10 của cậu: "Đến cả áo cũng mặc luôn rồi, vui lắm phải không?"

"Dạ vui!" Lý Ngọc cười toe toét, nụ cười đẹp đẽ đến mức dường như có thể lọc sạch khí thải ô nhiễm thành không khí trong lành trong các khu rừng nơi đỉnh Tiểu Hưng An. Nồng độ oxy trong không khí tăng mạnh, tất cả bụi bặm và bẩn thỉu đều bị cuốn trôi, một luồng khí trong lành chảy tràn toàn thân, khiến người ta say mê đến lơ lửng.

[188 Nam Đoàn] Summer Limited Series 2020Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ