Từng lời phỉ báng... em đều nghe rõ. Mùi thối dơ bẩn từ tâm can hắn nồng nặng như xộc thẳng vào mũi làm em khó chịu không thôi. Tay em run run, cả cơ thể loạng choạng khó mà đứng vững.
"Đau quá"
Đầu em đau đến lạ. Những miền kí ức kì lạ, méo mó khủng khiếp cứ dồn về nơi tâm trí. Thật khủng khiếp!
"- Này Yino, con nhất định phải bảo vệ em. Các con nhất định phải sống." _ Giọng nói ấm áp đã lâu lắm rồi em chưa nghe - giọng nói của mẹ.
"- Sơ thương con nhiều lắm." _ Vị sơ đáng kính của em cho tới lúc sắp lìa đời vẫn chỉ trao cho em những lời yêu thương vô hạn.
"- Này, nếu như ai rồi cũng phải chết sao cậu không sống trọn một đời thật vui vẻ?" _ Quen thuộc lắm, giọng nói trong ánh chiều tà của Lily sao mà em quên được. Và cũng chỉ nhờ có cô bé ấy mà em mới biết thế nào là tuổi thơ.
Ngọt ngào quá, những kí ức ngọt ngào quay về bên trong tâm hồn trống rỗng của kẻ đã mất hết niềm tin vào cuộc sống như đường như mật. Nhưng lại quá ít ỏi để cưú rồi một trái tim vốn đã tan vỡ, hàn gắn nó và cho nó một cuộc đời thứ hai. Quá khứ của em không ngọt ngào như thế...
MÁU...
NƯỚC MẮT...
TOAN TÍNH...
Đó mới là quá khứ của em.
Rau tòm bóp có vị hơi ngăm nhưng khi nuốt rồi vị ngọt mới đọng lại nơi cuống họng làm người ta xao xuyến. Phải chăng đời em như rau tòm bóp thì tốt...
Đắng, trước nay chỉ có đắng. Đời em chỉ có đắng và đắng. Tận mắt nhìn thấy cảnh ông bà lìa đầu, thấy ánh mắt tuyệt vọng của cha mẹ trước khi mãi đi về bên kia thế giới,... lòng em đau một nỗi đau khó tả. Nó thấm vào trong từng thớ thịt, len lỏi vào trong từng giấc ngủ. Nó bắt em không được quên đi nó. Phải chăng, phải chăng em có thể quên hết những điều tồi tệ nhất trên đời giống như em ấy, giống như Sara ấy thì thật tốt nhỉ? Vậy tại sao tất cả những kí ức tồi tệ nhất cứ phải về cùng một lúc? Sao nó không từ từ thôi. Nó biết em không quên mà sao lại cứ phải bắt em nhớ hết cùng một lúc...
"Này, sao lúc nào mày cũng cố làm bé ngoan thế?"_ Giọng nói bí ẩn cứ vang vọng trong tâm trí em.
"Im đi..."_ Mỗi lần như thế em đều nói vậy. Nhưng lần này nó không im.
"Sao mày không sống thật với bản thân mày đi?"
"Tao nói im đi."_ Em cáu bẳn.
"Chẳng phải mày rất vui khi tự tay giết chết những thứ làm mày khó chịu sao? Giống như... con chó sói đó chẳng hạn. Chắc mày không quên con chó sói mẹ mày đã giết lúc đi đặt bom trong mê cung đâu? Vui mà đúng không? Vậy tại sao mày không giết nốt những con chó con nhỉ? Mày thấy có lỗi à? Vậy ngay từ đầu mày đã không nên giết nó..."_ Nó gả giọng ma mị lượn lờ quanh suy nghĩ của em.
"Đúng vậy..."_ Em đã yếu lòng.
"Vậy tại sao mày giết nó?"_ Nó lại thủ thỉ.
"Nó làm tôi đau. Nó cắn tôi và cản trở kế hoạch của tôi..."_ Như trong cơn mê em trả lời lạnh lùng đến lạ.

BẠN ĐANG ĐỌC
( Creepypasta Ocs) THA HOÁ.
DiversosHỡi thế gian cho ta hỏi trên đời này có ai không bị tha hoá? Quy luật tự nhiên hay sự cám giỗ của dục vọng... Lời nguyền cũng chỉ là cái cớ... để bẻ cong sự thật về bản chất. Những ám ảnh tâm lí hay sự điên loạn... vốn dĩ cũng là thứ được sinh ra...