Hôm nay, nghe nói cậu hai nhà cụ lý Hòa - cậu Bình, sẽ cưới vợ. Cậu là người hiền lành, tốt tính, rộng lượng với mọi người, kể cả người làm, nô bộc. Nên khi hay tin mừng, ai nấy đều vui cho cậu.
Cậu Bình cưới cô Yên, nay người ta gọi là mợ Yên. Mợ Yên là con gái của quan phủ dưới Bắc Ninh, mẹ mợ là con gái lái buôn, thầy mợ là trai thứ trong gia đình quý tộc. May mắn cho mợ sinh ra trong gia đình có tầm trông, mợ được học thơ học chữ. Trở thành một cô gái sáng suốt, hiểu cao, biết rộng, giỏi giang không kém ai.
Nhưng đàn bà ấy mà, cố ý biết câu biết từ, giỏi chữ giỏi nghĩa cho lắm vào! Người ta bảo, rước về chỉ giỏi cãi chồng. Có lẽ vì thế nên thành ra mợ Yên đã ngoài hai mươi lâu nay, mà vẫn chưa có tấm chồng.
Vừa hay, cậu Bình cũng tầm bằng mợ Yên và cậu cũng chưa lấy vợ. Mấy dạo trước, dù bà mai đã mối cho ba, bốn cô tiểu thư làng gần bên, cậu vẫn chưa ưng nổi cô nào. Ấy thế, chỉ trong ba tháng, cậu Bình quyết đòi hỏi cưới mợ Yên. Cậu cất công đường xá xuống dưới tận Bắc Ninh để hỏi, xin rước dâu về. Cậu Bình tướng tá đứng đắn, cao ráo, mặt hiền lành, sáng sủa. Lại còn là người tri thức, sinh ra trong một gia đình có phép tắc. Hơn hết, cậu là bạn học đã quen lâu năm của con gái út nhà họ Ngô đây. Chẳng còn chỗ nào chê, con gái cũng ưng nhà trai. Thế là sau đó, nhà mợ đã đồng ý lời hỏi cưới của nhà người ta sau khi mợ Yên gật đầu nhẹ, tỏ ý sẽ chấp thuận người chồng này.
Hà Yên rời khỏi vòng tay gia đình thân thương, theo Chu Bình về Hà Đông. Vinh quy bái tổ, rượu tiệc linh đình, cái đám cưới lớn nhất nhì làng Lệ Châu rồi cũng kết thúc. Mợ Yên an phận về làm mợ hai, vợ của cậu Bình, làm dâu họ Trương.
Những ngày tháng sau cưới của cậu mợ vô cùng êm ấm, gia đình cụ lý rất ưng mợ Yên. Mợ tốt, dễ tính, dễ mến. Mấy chốc cả đám gia nô đã chấp nhận cô chủ mới. Còn cậu Bình, từ ngày cưới vợ là đi bước một, bước hai đều muốn cùng mợ bên cạnh. Người ta kháo nhau rằng mợ Yên, cậu Bình có tính tình giống nhau y đúc, bảo sao yêu nhau. Trong mắt dân làng Lệ Châu và gia đình cụ lý, hai cậu mợ đúng là một cặp uyên ương trời se duyên. Đẹp đôi y như tên hai người ghép lại: "Bình Yên".
Lúc nào cậu mợ nói chuyện với nhau cũng rất vui vẻ, ân cần. Nghe là đủ hiểu, cậu Bình thích mợ đến nhường nào.
"Mợ nó ơi, sáng nay mợ đi chợ không rủ tôi đi cùng à?"
"Cậu đàn ông, sao cứ thích chợ búa, bếp núc làm cái gì thế không biết! Sáng nay tranh thủ trời tạnh ráo, em đi chợ mua cá chép về bảo cái Nhài om. Tiện đường về em mới mua thêm xấp vải lụa vàng hơi ngà nâu bằng tiền trước cậu cho em một ít, em cũng chưa biết nên làm gì. Hay em may cho cậu cái áo nhé?"
Cậu Bình nghe vậy, khóe miệng nở nụ cười, dịu dàng bảo:
"Tiền tôi cho mợ thì là của mợ. Mợ mua, mợ để đó mà may áo dài. Tôi thiếu gì đồ đâu!"
Bọn người làm đang ngồi gần đó lặt rặt nghe thế mới cười ồ, thì thào nói với nhau gì đó khiến cho hai vợ chồng cậu chủ ngượng ngùng đỏ cả mặt. Mợ Yên mỉm cười, bỗng chốc mợ nghĩ gả cho một người như cậu Bình cũng không đến nỗi tệ. Chỉ cần cố gắng sống bình yên, lặng lẽ như lời cha dặn. Như thể chưa có gì khác lạ xảy ra trong cuộc đời cô. Nghĩ rằng cậu Bình chính là người ấy, chỉ cần nghĩ được vậy, có lẽ mợ Yên đã hoàn thành nốt sứ mệnh của cuộc đời này giao cho mợ.
BẠN ĐANG ĐỌC
(threeshot) Trao duyên
Short StoryHương Cảng năm ấy nhuốm màu máu, anh ở lại với đất trời, em tiến bước bên người mới. 31 lá thư tình đã được trao, số thư có lẻ vì lá thư cuối vẫn đợi hồi âm. cậu biết em vẫn luôn nhớ tới người đó, em không nói, cũng tỏ ra không quan tâm. dẫu vậy, đâ...