Giải thoát (Xenie x Tulen)

649 39 15
                                    

Sorry not sorry :))

_________

Tulen, một cậu bé sở hữu mái tóc trắng như tuyết, khuôn mặt xinh đẹp như thiên thần luôn luôn nở nụ cười khiến ai cũng đều phải yêu quý. Nó chính là niềm tự hào của cha mẹ, là niềm hạnh phúc của gia đình.

Nhưng tưởng chừng như niềm hạnh phúc nhỏ nhoi ấy sẽ kéo dài mãi thì người cha của nó đã đột ngột qua đời vì bệnh tim tái phát trong lúc đi công tác. Trùng hợp thay, đấy cũng là ngày sinh nhật lần thứ năm của thằng bé...

Đối với một đứa trẻ ngây thơ, đây hẳn là cú sốc lớn nhất của thằng bé. Nó ôm chặt lấy người mẹ bên cạnh, khóc không ngừng cho đến khi mệt mỏi thì dần thiếp đi. Buổi tang lễ ngày ấy thật thê thương.

........

Trong suốt những ngày tháng kể từ khi cha mất, mẹ nó dần trở thành một ả đàn bà suốt ngày chìm đắm trong men rượu, hôm nào cũng đi đến nửa đêm mới về, có khi còn không về mà ở lại quán bar, hoàn toàn bỏ mặc thằng bé cô độc một mình. Thậm chí bà ấy còn qua lại với một người đàn ông mà bà vô tình quen nhau trong một buổi ở đó, và tuyên bố rằng hai người sẽ kết hôn với nhau mặc cho cha nó mới mất chưa được một năm và sự phản đối của thằng bé.

Ngày đầu gã tới thăm nhà, nó đã trốn trong phòng nhất quyết không chịu ra ngoài, buộc bà ấy phải vào tận trong phòng để lôi thằng bé ra. Nó không muốn gặp gã, không muốn mẹ và gã cưới nhau, không hề muốn gã sẽ thay thế cho người cha quá cố của nó.

" Đây là Xenie, ông ấy sẽ là người cha mới của con."

Không muốn! Không muốn! Không muốn!!
Nó sẽ không và vĩnh viễn không bao giờ chấp nhận gã ta làm cha cậu!!

" Chúng ta sẽ kết hôn vào tháng sau, con nhớ phải nghe lời cha mới đấy."

Những câu nói phát ra từ bà ấy khiến nó sốc vô cùng. Lẽ nào mẹ đã hết yêu cha rồi không? Những lời nói yêu mà mẹ luôn nói với cha mỗi buổi sáng đều là giả dối sao?

Thật đáng thất vọng.

Con nhớ cha...

.......

Sau khi hai người tổ chức kết hôn thì ngay ngày hôm sau thằng bé liền bị chuyển sang trường nội trú, bà ta cùng với người chồng mới cưới sống cùng nhau rất hạnh phúc, mặc kệ đứa trẻ tội nghiệp ấy bị bỏ lại ở ngôi trường. Suốt khoảng thời gian đó, nó không dám trò chuyện hay kết bạn với ai, lúc nào cũng lủi thủi một mình, và nó trở thành đối tượng của những kẻ bắt nạt.

Thật thảm hại.

Mỗi tuần, các vị phụ huynh sẽ được đến thăm con của mình, nhìn những người khác được ba mẹ yêu thương, quan tâm mà nó cảm thấy tủi thân, cứ thế chạy vào trong phòng trùm chăn kín mít để không phải nhìn thấy. Mẹ của nó từ khi gửi vào đây thì nó không còn được gặp lại bà nữa, nó cứ nghĩ rằng bà không còn yêu nó nên mới bỏ nó tại đây, mỗi lần nghĩ như vậy nước mắt nó không kìm được mà rơi xuống nệm. Nó muốn về nhà...

.......

Đã năm năm trôi qua kể từ khi thằng bé sống tại ngôi trường đấy, hôm nay là ngày mà nó quay trở về ngôi nhà của mình. Mọi thứ vẫn không có gì thay đổi, từ khu vườn đến mọi vật xung quanh, nhưng đấy chỉ là ở ngoài. Bước vào nhà, thứ đập vào mắt nó đầu tiên là một người đàn ông cao lớn, chững chạc đang ngồi đọc báo bên ghế sofa. Nó cau mày lại tỏ vẻ khó chịu, gã nhìn thấy cũng không nói gì, chăm chú đọc tiếp tờ báo. Bà ấy bảo nó lên phòng sắp xếp lại đồ rồi xuống bếp nấu ăn, nó cũng không muốn nhìn mặt gã liền bỏ đi.

{AOV} Ngẫu Hứng Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ