Ngài muốn thử chứ?

533 46 6
                                    

"Tadashi? Này, Tadashi! Này..."

Tiếng cúp điện thoại vang lên bên tai, ngắt lời Tsukishima.

Phía bên này, Yamaguchi đập nát điện thoại ngay khi vừa dập máy rồi lau nước mắt, mang cuốn sổ ở bên mình ra, ghi một dấu tick vào cái ô vuông nhỏ trên hàng đầu.

"Hẹn được chưa, Tada?"

"Hắn cúp máy trước."

Gã đàn ông kia vừa hút thuốc vừa tiến lại gần Yamaguchi, một tay bỏ túi quần, tay còn lại hẩy mái tóc xanh rêu mỏng của em, cười nói bằng giọng điệu tởm lợm:

"Cậu đấy, đúng là chẳng đáng tin gì cả. Mới để tự do có mấy tháng nhỉ? Chắc cũng gần nửa năm hay gì đấy, đã không cần tôi nữa mà chạy mất rồi à?"

"Sao? Cậu không cần 'gia đình' này nữa rồi à?"

"Tôi nào dám," Yamaguchi đứng lặng im một hồi lâu thì đáp lại với nụ cười gượng vô tội.

"Thế thì cho cậu một tiếng, không mang được xác tên đấy về đây," Gã ta bỏ dở câu nói, thay vào đấy nhìn vào chân phải của em với ánh mắt đe dọa. Gã chớp mắt một cái, thoáng cái đôi mắt của gã đã không còn vẻ lạnh toát, vỗ vai em cười quỷ quyệt, "Cứ gắng mà làm."

"Đừng có chết đấy."

Yamaguchi không ngẩng lên từ đầu tới cuối, em biết gã đàn ông này định làm gì, sẽ làm gì và làm được những gì. Nếu chỉ có hai lựa chọn: hoặc là em tự tay giết anh, hoặc là người khác sẽ giết anh, chẳng cần suy nghĩ thì em cũng sẽ chọn cái đầu.

"Nó có là gì đâu, cũng chỉ là giết 'gia đình ở bên ngoài' của mình thôi mà. Ta đã làm cái này nhiều lần rồi. Cố lên nào Yamaguchi Tadashi."

"Thế tại sao lại khóc?" Một giọng nói chẳng biết đến từ đâu bỗng lọt vào tai Yamaguchi.

"Ừ nhỉ? Tại sao lại khóc?"

"Bởi vì hắn khác với những người khác. Bởi vì cậu đã sa vào lưới tình. Bởi vì cậu-đã-yêu-hắn-ta."

"Nhảm nhí."

                      

Tsukishima chẳng suy nghĩ gì nhiều, chạy thục mạng đến khu nhà kho bị bỏ hoang mấy năm trời ngay sau khi tin nhắn của Yamaguchi hiện lên trên màn hình. Thời gian là chín giờ tối, nhưng còn chưa qua bảy giờ anh đã đến. Có lẽ là vì muốn gặp em sớm hơn một tí vì em hay đến trước giờ hẹn. Có lẽ là vì muốn đứng chờ em một tí, biết đâu sẽ có thể ôm em vào lòng rồi an ủi đứa trẻ đang khóc ấy. Có lẽ là vì bất an, lo lắng, khó xử, chông chênh mà em mang lại từ mỗi tiếng nấc qua điện thoại đang ngày một lớn dần, và hẳn là Tsukishima không muốn để nó mất kiểm soát.

Anh đi quanh toàn bộ khu nhà cũng không thể tìm được dấu vết nào của em. Mà cũng phải, chẳng ai lại đến nơi hẹn trước những hai tiếng đồng hồ. Tsukishima kiệt sức, chẳng còn nhớ bản thân đã đi quanh đây trong bao lâu. Chỉ là chân không đứng yên được vì cứ nghĩ mãi rằng biết đâu đấy, Yamaguchi lại ở sau cánh cửa này, ở sau bức tường này, ở đây thôi, ở kia thôi nên cứ đi mãi. Tsukishima biết bản thân đang dần dần chìm vào trong sự mất phương hướng của bản thân khi nhìn được kim phút đang lướt qua số sáu và kim giờ đang ở gần số chín trước lúc hoàn toàn vào trạng thái nghỉ ngơi.

[ Haikyuu!! | TsukkiYama ] đối lậpNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ