Chương 1: Tiểu vương gia

696 33 2
                                    

An Lạc phủ tráng lệ xa hoa, tường cao cửa lớn hùng vỹ sừng sững dưới bầu trời. Bá tánh đi ngang không khỏi dừng lại để chiêm ngưỡng tòa vương phủ cứng cỏi rộng lớn, họ tụ lại xì xào không ngừng cảm thán về độ giàu sang của An Lạc phủ.

Đúng lúc này, một chiếc xe ngựa tráng lệ to lớn vội vã chạy đến, đám đông đang tụ tập trước vương phủ cũng nhanh chóng nhường đường cho xe ngựa đi qua.

Xe ngựa dừng lại trước cửa phủ, bên trong bước ra một nam nhân tuổi trung niên vẻ mặt lo lắng gấp gáp vội vã. Phu xe phóng xuống đỡ lấy nam nhân nọ, hắn thấy nam nhân gấp tới mức không biết làm sao thì trấn an.

"Vương gia, không cần gấp."

Nam nhân trung niên làm như không nghe thấy, chân vừa chạm đất đã chạy nhanh vào vương phủ, phu xe thấy thế thì chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm. Hắn quay người bước lên xe ngựa, vung roi chạy đi.

"Nghe gì không? Là Vương gia đó!"

Lão nương bên cạnh ngó mặt nhìn ra, trầm trồ nói. Người bên cạnh lập tức tiếp lời.

"Thấy rồi thấy rồi, nhưng vì sao Vương gia lại có vẻ gấp gáp như vậy?"

Lão nương bên cạnh lắc lắc đầu.

"Ta cũng không biết, có lẽ là trong vương phủ có chuyện."

"Vậy là các người không biết rồi!" Đột nhiên bên cạnh đám người xuất hiện một nam nhân áo xanh nước nhạt, tay hắn cầm giỏ xách nghênh nghênh tỏ vẻ cao thượng.

"Vậy ngươi thì biết cái gì?" Lão nương tò mò hỏi nam nhân áo xanh. Nam nhân áo xanh lập tức tự đắc, nói.

"Các người vừa đến đây ở nên không biết là lẽ đương nhiên. An Lạc vương xưa nay nổi tiếng sủng ái nhi tử. Hai năm trước, trong lúc tảo triều, ông ấy chỉ vì chuyện nhi tử trượt chân té xuống hồ mà nghênh ngang bỏ về, cũng may hoàng thượng không trách cứ nếu không An Lạc phủ cũng không còn tồn tại tới bây giờ."

"Bỏ tảo triều sao?"

"Đúng vậy." Nam nhân nhìn nhìn vào cửa An Lạc phủ, tỏ vẻ xa xăm nói, "Nhìn An Lạc vương gấp gáp như thế có lẽ là chuyện liên quan đến tiểu vương gia."

Lão nương bừng tỉnh, nhưng đột nhiên nhíu mày hỏi.

"Trên đời này người sủng nhi tử thì không thiếu, nhưng sủng tới mức đắc tội với hoàng thượng cũng mặc kệ thì lần đầu ta thấy a. Rốt cuốc tiểu vương gia có cái gì mà An Lạc vương lại sủng bất chấp như vậy?"

Nam nhân áo xanh nghe thấy thì càng thêm đắc ý, khoe mẽ.

"Tiểu vương gia đương nhiên không phải người thường, y lớn lên xinh đẹp, tính cách lại nhu thuận. Chỉ là y rất có tính tò mò, cái gì cũng thấy lạ a. Ta có gặp y một lần rồi, lúc y được hoàng thượng triệu kiến vào cung, ngồi trên kiệu lớn, màn kiệu vì gió bay mà vô tình lộ ra dung mạo của y. Y thật sự tuyệt mỹ a, nụ cười của y có thể nói là khuynh quốc khuynh thành cũng chẳng sai. Nếu có thể nhìn thấy y nở nụ cười thì ta làm cái gì cũng thấy đáng giá a!"

Dòng người say mê lắng nghe nam nhân áo xanh nói chuyện, hứng thú ngày một tăng cao.

Trong vương phủ, hạ nhân không ngừng ríu rít chạy tới chạy lui, ai ai cũng mang khuôn mặt lo lắng bất an. Giữa sân đình viện có một hạ nhân cỡ mười hai mười ba tuổi đang cúi người quỳ rập xuống đất, cả người hắn ướt đẫm mồ hôi, trên mặt cũng phủ đầy nước mắt, hai tay hắn vân vê vạt áo sớm đã bị vấy bẩn.

[Sơn Hà Lệnh / Thiên Nhai Khách] Quỷ Chủ Nhặt Được Bảo BốiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ