Chương 3: Nhặt được một mỹ nhân

331 25 0
                                    

Chu Tử Thư tò mò nhìn mọi thứ xung quanh. Tuy đây đều là những thứ trần tục, rẻ tiền nhưng đối với y mà nói thì đây là những thứ rất hiếm lạ, khó mà nhìn thấy. Chu Tử Thư xách theo tay nải đi từ sạp hàng này đến sạp hàng khác, hai mắt y tỏa sáng lấp lánh mở to linh động nhìn quanh.

"Đây là gì?"

Chu Tử Thư chỉ chỉ nồi bánh thơm phức bên đường, lão bà bà nâng đôi mắt đầy nếp nhăn hiền hậu nhìn y, từ tốn nói.

"Đây là bánh nếp a, là do lão thân tự tay làm."

Chu Tử Thư thích thú nhìn cái bánh thơm nứt mũi, nhanh nói.

"Phiền bà bà lấy cho ta hai cái."

Lão bà bà cười hiền hậu chậm rãi lấy hai cái bánh nếp nóng hổi bỏ vào túi giấy giúp y, bàn tay nhăn nheo hơi run run đưa đến trước mặt Chu Tử Thư. Chu Tử Thư cẩn thận nhận lấy, móc trong túi ra vài thổi bạc lẻ, nói.

"Đa tạ."Lão bà bà ái ngại hơi lúng túng lên tiếng.

"Công tử, lão đây không đủ tiền đưa lại cho ngài."

Nhưng Chu Tử Thư dường như không để tâm lắm, lúc y đặt tiền vào tay lão bà bà thì đã quay bước rời đi. Lão bà bà cảm kích nhìn theo bóng lưng Chu Tử Thư, run tay cất bạc vào túi vải.Rất nhanh Chu Tử Thư đã ăn hết hai cái bánh nếp, y phồng má nhai nhai miếng bánh còn dư lại, lòng nghĩ còn muốn ăn thêm.Chu Tử Thư phủi phủi bàn tay dính chút vụn bánh, tò mò nhìn trái nhìn phải tìm kiếm vài thứ mới lạ.Đột nhiên y hơi dừng bước, nhíu mày.Không phải y muốn đi du ngoạn sao? Không lẽ hết ăn lại uống mới là du ngoạn?

Chu Tử Thư càng nghĩ càng cảm thấy không phải, nhưng y lại không biết nên làm gì tiếp theo.Đột nhiên phía xa có dòng người cưỡi ngựa đi tới, Chu Tử Thư nhanh chân nép vào lề nhường đường cho đám người bọn họ. Lúc đầu y cũng không để tâm mấy nhưng ngay lúc bọn họ đi ngang thì có nhỏ giọng thì thầm gì đó, Chu Tử Thư không khỏi ngóng tai lắng nghe.

"Nghe nói năm ngày nữa, Thẩm viên ngoại sẽ mở tiệc chiêu đãi cho mọi người chiêm ngưỡng viên dạ minh châu mà tổ tiên ông ấy để lại."

"Đúng đó, nghe nói khi xưa Thẩm gia xảy ra hỏa hoạn, viên dạ minh châu cũng vì thế mà biệt tung biệt tích. Mọi người cứ nghĩ nó đã hóa thành cát bụi cùng với gia sản Thẩm gia nên cũng không tìm nữa. Nhưng ai ngờ khoảng một tháng trước, lúc Thẩm lão gia cho người tu sửa lại thư phòng thì vô tình tìm thấy viên dạ minh châu bị chôn dưới lòng đất."

"Điều đáng nói là viên dạ minh châu đó không những không cũ nát hay sứt mẻ gì mà nó còn phát sáng hơn. Nghe nói trên viên dạ minh châu còn có những vằn khói màu đen mờ ảo do khói lửa năm đó để lại. Vì thế nó càng thêm đẹp đẽ và hiếm hoi."

Đoàn người càng ngày càng đi xa, Chu Tử Thư lóng ngóng nhìn theo, ánh mắt chứa đựng sự tò mò tột độ.Dạ minh châu thì y thấy qua không ít, nhưng dạ minh châu từ dưới đất đào lên thì y quả thật là lần đầu nghe thấy a. Hơn nữa đây cũng là cơ hội cho y bắt đầu cuộc du ngoạn của mình, nếu được thì y mang viên dạ minh châu đó về An Lạc phủ tặng cho An Lạc vương, phụ thân nhất định sẽ rất thích.Chu Tử Thư đảo mắt suy tư chốc lát, cuối cùng quyết định đi theo hướng đám người nọ. Trên đường đi, Chu Tử Thư thỉnh thoảng hỏi đường đi đến Thẩm gia, mọi người vừa nghe y nhắc đến Thầm gia liền biết y muốn làm gì, họ nhiệt tình chỉ dẫn giúp Chu Tử Thư đi được một đoạn xa.Y một mình đi vào cánh rừng cây ngoài thành, Chu Tử Thư không hề sợ hãi hay do dự mà dứt khoát bước đi. Mọi người nói chỉ cần đi theo lối mòn trong cánh rừng thì rất nhanh sẽ đến nơi ở của Thẩm viên ngoại. Có lẽ tin tức này hấp dẫn rất nhiều người đến nên trên đường đi, Chu Tử Thư cũng không cô đơn lạc lõng mấy, ngược lại thỉnh thoảng y sẽ bắt gặp một vài người chung hướng với mình.

[Sơn Hà Lệnh / Thiên Nhai Khách] Quỷ Chủ Nhặt Được Bảo BốiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ