Chap 5

3.7K 355 9
                                    

🍑🦁🐰🍑

Lúc Vương Nhất Bác đến dưới lầu nhà Tiêu Chiến, đã gửi tin WeChat cho đối phương, "Anh có thể xuống rồi.".

Cậu lái xe đến, soi gương chiếu hậu chỉnh lại tóc một chút, khóe miệng nhếch lên lộ ra vẻ mặt không hổ là ta.

Tiêu Chiến mặc một chiếc áo thun trắng đơn giản, kết hợp với quần jean trắng, mấy nhúm tóc mái nhỏ trên trán bị gió thổi lên, đi về phía cậu.

"Nhất Bác, cậu đã đến rồi.", anh cười híp mắt, Vương Nhất Bác cảm giác dường như cậu và Tiêu Chiến đã quen biết rất lâu rất lâu rồi, cậu cũng không cảm thấy đối phương quen thuộc có gì không ổn, ngược lại rất thích loại cảm giác này.

"Ừm.", cậu vòng qua xe máy cầm một cái nón bảo hiểm đưa cho Tiêu Chiến, "Đội nón bảo hiểm lên đi."

"Oa! Cậu thật lợi hại, thật ngầu a.", lúc anh đi qua liền xa xa nhìn thấy một chiếc xe máy màu đen dừng ở ven đường, Vương Nhất Bác dựa trên thân xe, trong tay ôm nón bảo hiểm, thật sự rất cool, lóa mắt mê người như vậy.

"Cái này tính là gì, đợi lát nữa tôi dẫn anh đi sẽ càng cool hơn.", tính tình của chàng trai nhỏ, được khen dĩ nhiên kiêu ngạo vô cùng, đặc biệt là Tiêu Chiến sùng bái cậu nữa, cậu càng hưởng thụ cực kỳ.

"Nhất Bác, nón bảo hiểm này đội thế nào a?", anh nhận nón bảo hiểm trong tay Vương Nhất Bác, thử một chút, chu miệng nhỏ hơi mất tự nhiên nhìn Vương Nhất Bác,

Vương Nhất Bác sửng sốt một chút, lấy nón bảo hiểm trong tay anh qua, "Tôi đội cho anh.", lúc này cậu mới phát hiện Tiêu Chiến thế mà lại cao hơn cậu một chút, khát vọng chiến thắng đã tăng lên, nhón mũi chân một chút, suýt chút nữa đứng không vững.

"Khụ, cúi đầu xuống một chút.", cậu hơi xấu hổ, đơn giản là mất mặt một chút.

"A, được.", Tiêu Chiến rất ngoan ngoãn làm theo, đầu xù xù được nón bảo hiểm bao lại, thịt mềm hai má bị chen thành một cục nhỏ, miệng càng chu, giống như sóc con.

Đầu ngón tay lướt qua lọn tóc của anh, tóc thật mềm a, đầu tóc nam sinh cũng mềm như vậy sao?

Cách rất gần Vương Nhất Bác còn ngửi được một mùi xà phòng nhàn nhạt thơm ngát.

Vương Nhất Bác sải bước lên xe máy ngồi, Tiêu Chiến ngồi lên theo, phía trước nói một câu nắm chặt.

Anh cũng không biết nên để tay ở đâu, bắt lấy vạt áo của Vương Nhất Bác, hô hấp cũng hơi dồn dập, "Có thể đi rồi."

"Vì sao...... Còn chưa đi a, là không có xăng sao?", Vương Nhất Bác quay đầu nhìn anh, "Đồ ngốc, nắm quần áo không an toàn."

"Hả?"

"Ý là ôm tôi an toàn hơn." Vương Nhất Bác quay đầu lại khởi động xe máy.

Xe chạy trong nháy mắt, Tiêu Chiến sợ đến mức ôm chặt hông Vương Nhất Bác một phát, nói không sai đi, ôm tôi mới được, hai má sữa bị kẹp trong nón bảo hiểm của Vương Nhất Bác cũng không ảnh hưởng cậu nhếch khóe miệng.

"Nhất Bác! Cậu có thể...... chạy chậm một chút không!", tốc độ xe máy quá nhanh, trái tim của Tiêu Chiến sắp bay ra ngoài rồi.

[Bác Quân Nhất Tiêu] Mật đào - Tha Thuyết NguyệtNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ