Chap 4

3.7K 365 23
                                    

🍑🦁🐰🍑

Vương Nhất Bác ngủ trên sô pha, sáng sớm tỉnh lại không hiểu sao cổ đau nhức, cậu giơ tay nhéo nhéo sau cổ, thư giãn cảm giác ê ẩm, bị sái cổ còn chưa tính, sao ngay cả cánh tay cũng mỏi nhừ vậy, giống như bị thứ gì đó đè ép.

Cậu chợt ngồi dậy, bị suy nghĩ bất chợt trong đầu mình dọa sợ không nhẹ, chẳng lẽ quỷ áp giường có thật? Trong lòng cậu sởn tóc gáy, sau lưng lạnh cả người, mặt mũi trắng bệch, từ nhỏ cậu đã sợ tối còn sợ quỷ.

Lúc Tiêu Chiến giữ chân cậu, cậu không có mặt mũi nói ra, càng không muốn mất mặt trước mặt Tiêu Chiến, vì thế căng da đầu rụt cả đêm trên sô pha, che đầu bằng mền mỏng mà Tiêu Chiến tìm cho cậu, kinh hồn bạt vía đến nửa đêm mới đi vào giấc ngủ.

Nhưng mà, tuy Vương Nhất Bác nhát gan nhưng lại rất thành thật, chất lượng giấc ngủ cũng tốt hơn người bình thường, một giấc ngủ thẳng đến hừng đông.

Nếu không cậu đã nghe được tiếng mở cửa phòng và tiếng lê dép rồi, trong đêm tối, một bóng dáng thon dài ngồi xổm xuống, xốc nhẹ một góc mền mỏng lên, bám vào người cậu thuận thế nằm vào trong lòng cậu, người đang ngủ dường như cảm giác được gì đó, xê dịch vào trong sô pha, nghiêng nửa người, cánh tay dài duỗi ra liền vớt người vào trong ngực.

Người được ôm đặt nhẹ tay trước ngực, khẩn trương hô hấp dồn dập, xốc mí mắt lên nhìn cậu thật cẩn thận, thu hết vào đáy mắt ngũ quan gần như phóng đại, anh nhìn si mê, vươn tay vuốt ve chiếc mũi cao thẳng thon dài kia, từ chân mũi đến chóp mũi, lúc đầu ngón tay chạm đến hô hấp nóng rực chợt thu tay về.

Đôi mắt hẹp dài híp lại, anh ma xui quỷ khiến mà ngậm hầu kết sắc bén nhô lên kia, mút hút mãi đến kia chỗ kia nổi lên một mảnh đỏ mới buông hai cánh môi mỏng ra, giương mắt đắc ý thưởng thức kiệt tác của mình.

Trong phòng vệ sinh, Vương Nhất Bác soi gương, vẻ mặt bực bội, muỗi này cắn chỗ nào không cắn lại muốn cắn hầu kết của cậu, trong lòng cậu thầm mắng con muỗi đã đánh lén cậu đêm qua.

Tiêu Chiến còn buồn ngủ gõ cửa, "Nhất Bác? Cậu ở bên trong sao?".

Người bên trong vừa nghe liền căng thẳng, nếu bị Tiêu Chiến nhìn thấy cũng quá mất mặt, cậu nhanh chóng vặn vòi nước, qua loa tưới vào mặt một phát, sau đó lau khô, mở cửa, để Tiêu Chiến đi vào, nhưng mà cậu cứng cổ, cố ý tránh tầm mắt của Tiêu Chiến, "Tôi xong rồi."

"Cậu bị sao vậy?", thấy cậu không ngẩng đầu, cứng cổ, Tiêu Chiến liền đi qua ý muốn kiểm tra, "Cổ cậu không thoải mái sao? Có phải tối hôm qua bị sái cổ rồi không, xin lỗi a, tối hôm qua làm khổ cậu."

Vương Nhất Bác luì về sau vài bước, "Không sao, không khổ, vậy...... tôi đi trước."

"Có phải cậu đang trách tôi không." Anh mềm giọng, âm thanh mềm mại nói, "Thật ra, đêm qua cậu có thể ngủ chen với tôi một chút, tuy cũng không quá thoải mái, nhưng sẽ không bị sái cổ.", anh nói nhỏ nhẹ, ánh mắt xinh đẹp nổi ánh nước.

"Anh thường giữ người ở lại nhà anh à?", Vương Nhất Bác cũng không biết mình hỏi cái này làm gì, nhưng nghe Tiêu Chiến nói như vậy, trước kia có phải cũng có người giống cậu, đều ngủ lại vì lòng tốt của Tiêu Chiến không.

[Bác Quân Nhất Tiêu] Mật đào - Tha Thuyết NguyệtNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ