Chương 3 (Full)

268 32 20
                                    

6.

Chúng ta cùng nhau trốn ra ngoài, anh và em ngồi bên nhau trong rạp chiếu phim duy nhất ở đảo Hải Hoa, ánh đèn trong rạp chớp nhoáng tối mờ hư ảo, may nhờ có ánh sáng phát ra từ màn ảnh lớn anh mới có thể nhìn thấy phần nào khung cảnh xung quanh. Châu Kha Vũ à, em không còn bộ phim nào khác để chọn hay sao? Cứ một mực đòi xem phim ma, nhạc nền của bộ phim hòa quyện với tiếng cắn bắp rang bơ rột rột, lại cộng thêm bầu không khí ma mị của rạp chiếu phim khiến anh hồi hộp, rung sợ một cách mãnh liệt.

Em lặng lẽ nghiêng người qua chỗ của anh, hỏi anh có khát không, có đói không, có sợ hay không? Anh nói không, vậy là em lại chăm chú dán mắt lên màn ảnh. Chết tiệt, phim ma kinh dị như thế, con mắt nào của em thấy anh không sợ vậy hả? Bàn tay bên dưới anh nắm tay em chặt thêm một chút, anh đoán khi đó em cũng biết anh căng thẳng, nếu không vì sao thi thoảng em lại cọ cọ ngón tay vào lòng bàn tay anh.

Châu Kha Vũ, anh chắc chắn em đã không biết rằng, ngày hôm ấy trong lòng anh đã có hàng ngàn hàng vạn bong bóng bay lên, thậm chí anh từng nghĩ nếu như thời gian có thể dừng lại ngay giây phút đó thì cuộc đời này vui vẻ biết bao nhiêu.

7.

Trưa hôm nay, Leo gọi điện cho anh. Anh ấy nói muốn hẹn anh ra ngoài ăn tối làm cho mấy đồng nghiệp cùng công ty đều nhìn anh bằng ánh mắt vô cùng mờ ám. Thế nhưng anh chẳng có hứng thú ra ngoài, cuối cùng Lâm Mặc chẳng biết từ đâu xuất hiện khuyên anh nên đi. Anh nhìn vào đôi mắt đầy mong chờ của cậu ấy, kết quả lại đồng ý cuộc hẹn với Leo qua điện thoại.

Anh nghĩ, biết đâu khi em hay tin anh đi cùng người con trai lạ sẽ nổi cơn ghen không tiếp tục trốn tránh anh nữa. Giống như ngày trước lúc anh cùng với Lưu Phong ra ngoài, anh vốn định nhờ anh ấy chọn giúp anh vài món đồ tặng sinh nhật em, vậy mà em bỗng dưng xông ra từ chỗ bán quần áo, hùng hổ tuyên bố chủ quyền với người ta, "Lưu Vũ, em mua đồ ngủ tình thú rồi, tối nay anh chờ em ở nhà nhé!"

Nhìn vẻ mặt cố nín cười của Lâm Phong, anh xấu hổ chết đi được.

Nhưng lần này, vì sao em lại chưa xuất hiện trước mặt anh nữa?

Anh cùng Leo đến một nhà hàng cao cấp của Pháp, cũng không phải cả hai đều yên lặng, chỉ là đôi lúc anh lại mơ màng không chú ý đến lời anh ấy nói. Cuối cùng, hai người đều thấy ngượng ngùng rồi mỗi người tự đắm chìm trong suy nghĩ của riêng mình.

Một lúc sau, Leo đề nghị cùng đi dạo phố. Đến khi gặp một sạp bún ốc ven đường, bước chân của anh không hiểu sao lại dừng lại. Leo tiến lên phía trước, hỏi anh: "Em thích ăn món này sao? Trùng hợp quá, anh cũng rất thích!" Anh trừng mắt nhìn anh ấy một cái, anh ấy cũng cảm nhận được, liền không nói thêm nữa.

Anh tìm một bàn nhỏ vắng người rồi ngồi xuống, anh vẫn nhớ trước đây khi cùng em đi ăn bún ốc, em đều không tình nguyện luôn miệng oán thán bún ốc quá thối, mùi vị chẳng hề dễ ngửi, vậy mà khi anh gọi ra, em đều ăn hết một tô size lớn. Tiếc là bây giờ anh vẫn ngồi ở sạp bún ốc, vẫn chọn chỗ không ai chú ý đến âm thầm gọi ra hai tô cỡ đại, bên cạnh anh lúc này lại không có em.

Leo nãy giờ vẫn luôn im lặng bất ngờ lên tiếng phá tan dòng hồi ức của anh: "Lưu Vũ, nếu em cứ khăng khăng không chấp nhận thành ý của người khác, đến cuối cùng, người đau lòng nhất chỉ có mình em mà thôi."

BFZY/FANFIC - EM CÒN YÊU CẬU ẤY KHÔNG?Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ