Cuối hạ, bầu trời dần chuyển sang thu tiếng ve râm ran đã dần thưa thớt còn lại những tán lá đổi màu áo mới.
Trên tay thiếu niên là chiếc lá vàng khô giơ lên không trung che đi ánh sáng mặt trời chiếu thẳng vào mắt.
Bóng cây di chuyển theo từng cơn gió thổi qua phát ra những tiếng xào xạc lại yên bình giữa trưa.
Nam sinh ngồi trên ghế đá nhìn khắp sân trường đã không còn bóng người lúc này mới uể oải vươn vai, vứt đi chiếc lá trên tay.
Khoác chiếc balo lên vai toan bước đi liền nghe phía sau vọng tiếng gọi, sau khi quay người lại nhìn thấy rõ thầy giám thị miệng còn không ngừng nói: "Em kia, tên gì ở lớp nào sao giờ này còn ở đây" liền kinh hồn bạt vía co chân mà chạy.
Thầy giám thị miệng còn hô đứng lại, nhưng đương nhiên câu nói đó chẳng hề có hiệu lực, nam sinh vừa chạy vừa nghĩ "Mới chỉ cúp có một tiết có cần phải vậy không?".
"Em kia tại sao giờ này mới đến lớp" vừa chạy đến lớp lại gặp một câu hỏi khó từ giáo viên văn.
Trương Triết Hạn giả vờ ôm bụng: "Em...em đau bụng nên vào lớp trễ" cứ nghĩ với diễn xuất thần sầu này sẽ qua mặt được, nào ngờ lại bị đuổi ra khỏi lớp: "Anh tưởng tôi là con nít sẽ bị lừa bởi cái trò vặt vãnh này của anh sao? Bao nhiêu lần rồi có một lí do dùng mãi không chán sao", cả lớp liền cười ầm lên.
Lí do vô cùng hợp lí mà, Trương Triết Hạn bĩu môi nhăn mặt đứng ngoài cửa lớp, đến khi hết tiết mới được vào.
"Này, Triết Hạn cậu lại bị giám thị đuổi bắt sao?" người mới nói chuyện với Trương Triết Hạn là Tiêu Vũ.
"Chứ còn gì nữa" Trương Triết Hạn gục đầu xuống bàn giọng oán trách.
"hahahaha bằng không cậu đã chết ở xó nào rồi chứ đời nào chịu vào lớp" Tiêu Vũ cười nắc nẻ.
Trương Triết Hạn chê cậu ta phiền phức bèn duỗi tay làm gối mà kê đầu ngủ.
Tiêu Vũ bất mãn quay đi không thèm để ý đến con sâu lười không trốn học thì lên lớp ngủ này.
"Triết Hạn cậu...chiều nay có chơi bóng rổ không?" bạn cùng bàn với Trương Triết Hạn là một nữ sinh rất xinh đẹp lại đáng yêu rất được mọi người yêu mến tên Dạ Kì.
"Ừm không biết nữa" Trương Triết Hạn lười biếng đáp.
Mới chỉ nằm một chút đã bị gọi lên phòng giám thị, cứ tưởng vì chuyện cúp tiết ban nãy mà được vinh dự mời xuống. Đến nơi gặp cái tên hôm trước bị y đánh đến bầm một bên mắt đang ở đó mới hiểu ra mọi chuyện.
Tên kia không ngừng tố cáo Trương Triết Hạn đã làm gì đánh như thế nào, cũng quá là trơ trẽn đi lúc không có ai thì mồm thối miệng nát đánh thua còn không biết mất mặt chạy đi méc Trương Triết Hạn quả thật khinh khinh.
Trương Triết Hạn cũng chẳng vừa chối lia chối lịa không nhận người quen, cả hai đấu võ mồm đến nhức đầu thầy giám thị cũng chán nản đánh mỗi đứa hai cây rồi đuổi đi.
Vừa ra khỏi cửa tên kia liền áp sát Trương Triết Hạn nhét một tờ giấy vào túi áo y rồi đi mất.
Là không phục đây mà, Trương Triết Hạn đọc tờ giấy sau đó dửng dưng vứt đi.