Khi Tiêu Chiến nhận được cuộc gọi vội vàng chạy đến thì ca phẫu thuật đã kết thúc.
Vương Nhất Bác nằm trên giường bệnh, sắc mặt tái nhợt, mỏng manh như một con bướm héo.
Cô gái bị bó bột trên cánh tay, mắt sưng đỏ vì khóc, khi nhìn thấy Tiêu Chiến đến, cô gái vừa hối hận vừa sợ hãi, lại khóc lớn hơn.
"Em xin lỗi ... Bác ca bị thương rất nặng là do bảo vệ em, em xin lỗi..."
"Làm sao vậy, không phải vừa mới trở về sao?"
Tiêu Chiến cố hết sức nhẹ giọng, anh lo lại làm cô sợ, nhưng mở miệng không khỏi run lên, rõ ràng là chiều nay vẫn đòi hôn anh, thế mà giờ đây lại nằm ở chỗ này.
"Tư sinh... tư sinh đuổi theo xe ... Tài xé va chạm với một chiếc xe khác khi anh ta đang rẽ vào một khúc cua và cũng bị thương nặng và vẫn chưa tỉnh lại ..."
Cô gái không ngừng khóc, Tiêu Chiến không thể nói bất cứ điều gì để an ủi cô ấy, vì vậy anh ta đã nhờ nhân viên đưa cô ấy trở về trước, còn mình ở lại chăm sóc cho Vương Nhất Bác.
Trên trán em được băng bó, một bên má có một vết thương nhỏ, trên cánh tay thậm chí còn có những vết sẹo loang lổ, thành ra thế này chắc chắn rất đau.
Lúc trước tiểu quỷ này từng nằm trong lòng ngực anh ầm ĩ, nhưng bây giờ lại bảo vệ cô gái trong vụ tai nạn xe hơi.
Tiêu Chiến duỗi ngón trỏ nhẹ nhàng chạm vào đầu ngón tay Vương Nhất Bác , nhỏ giọng lẩm bẩm.
"Anh đã từng nói rằng em phải bảo vệ các cô gái và nhẹ nhàng với họ."
"Nhưng bây giờ anh lại bắt đầu hối hận. Không ai quan trọng bằng em. Em không cần bảo vệ người khác. Em phải bảo vệ thật tốt chính mình. Cho dù như vậy thật ích kỷ nhưng anh chỉ có một mình em ... "
"Nếu lỡ như em xảy ra chuyện gì, bị thương nặng, anh nhất định sẽ rất đau lòng."
"Tiểu Bảo, có đau không..."
Tiêu Chiến bắt đầu khóc khi anh nói, nước mắt anh rơi trên tay Vương Nhất Bác, anh thực sự sợ rằng sẽ có điều gì đó xảy ra với em.
Tiêu Chiến đã nhớ rất nhiều điều khi ở trên máy bay.
Khi Vương Nhất Bác lần đầu tiên đi học mẫu giáo, thím Vương đã đưa hai người họ đi học mỗi ngày, đưa Tiểu Bảo đến trường mẫu giáo và sau đó gửi anh vào trường tiểu học, nếu mẹ anh rảnh rỗi thì bà sẽ đưa hai người đi nhưng thường vẫn là thím Vương
"Ca ca, Tiểu Bảo muốn học cùng anh"
"Ca ca đang học tiểu học, không thể học với Tiểu Bảo"
Vào thời điểm đó Vương Nhất Bác chưa hiểu vì sao họ không học cùng nhau, khi vừa bước vào lớp, nghe thấy tiếng bạn học khóc em thu mình lại phía sau Tiêu Chiến.
Dì dắt anh ra ngoài và nói với em rằng em sẽ đi học ở đây, Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến nói
"Ca ca , mình cùng nhau đi"
"Tiểu Bảo ngoan đi học, ca ca sẽ đón em sau khi tan học, Tiểu Bảo phải ngoan ngoãn"
Anh nói xong liền hôn lên chiếc má sữa.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Trans] Hàng Xóm Là Omega (Hoàn)
Fanfiction*Tác giả : 恫玖 *Tên gốc :邻居是个omega *Link gốc: https://wuji0482.lofter.com/post/30d8ae30_2b4b1e93a *Transtator : Cam Nhỏ