Đi qua trên những lối đi bộ mờ mịt, xuyên qua vô số ngã tư đường, qua vô số khúc quanh, nàng bước đi không mục đích, không biết chính bản thân muốn đi nơi nào cũng không biết là mình nên làm gì.
Mặt trời thật lớn, đầu bị phơi nắng đến choáng váng, thân mình như muốn nhũn ra, bước đi như là dẫm trên đám mây hư ảo, dường như tất cả những chuyện đã xảy ra chỉ là giấc mộng không có thật.
Nàng không biết mình đã đi bao lâu, một giờ, hai giờ cũng có lẽ lâu hơn. Mặt trời dần dần khuất bóng, màn đêm buông xuống, một chút gió nhẹ thổi tới xua tan đi nóng nực nhưng không thể mang đi những đau đớn từ tận đáy lòng đang sôi trào.
Phía trước, thấy có một cái ghế dựa dài bằng gỗ, nàng hơi giật mình rồi ngồi xuống, đến khi ngồi xuống nàng mới phát hiện chân mình thật mỏi, chắc nàng đã đi được một quãng đường dài.Hơi giật mình nhìn những cây xanh bên cạnh, đây hình như là một công viên nhỏ, các cụ già và trẻ em đang vui đùa hạnh phúc, hoàn toàn khác hẳn tâm trạng thực tại của nàng, thật là đáng thương cho chính mình.
Trong đầu, không ngừng hiện lên hình ảnh một năm bên nhau của nàng với Tyler, hắn chăm sóc nàng tỷ mỉ, điên cuồng mà theo đuổi, ngoài hoa tươi và quà tặng, thường thường mang đến cho nàng những việc nhỏ nhưng lại khiến nàng cảm động, hắn theo đuổi nàng đến nửa năm nàng mới đồng ý làm bạn gái.
Kết giao đến bây giờ là hai năm, nhưng tới hôm nay nàng mới phát hiện thì ra nàng chẳng hiểu gì về hắn. Nghĩ rằng hắn là người đàn ông có tiền chung tình hiếm có trên đời, kết giao lâu như vậy, cái gì hắn cũng đều nghe nàng, cái gì cũng tùy nàng.
Tính tình nàng không tốt, hắn đều chiều theo ý nàng, lấy sở thích của nàng làm chuẩn, cả hai đều thích chơi, thích náo nhiệt, có chung hứng thú, cô nghĩ rằng đã tìm thấy một nửa của mình. Hóa ra, hóa ra tất cả đều là giả. Thật sự là buồn cười, rất buồn cười.Nàng nên khóc, khóc vì mình đã đâm vào một cuộc tình không đáng giá, trái tim rõ ràng đau xót nhưng vẫn không thể rơi nước mắt. Nàng phẫn nộ không cam lòng, cảm giác bị lừa gạt bao phủ lấy nàng. Vừa rồi, hẳn nên cho hắn thêm vài cái tát nữa.
Nhưng mà đánh thì thế nào, có đổi được tình cảm của chính mình không?
Từ nay về sau có thể quên hắn, xem như một giấc mộng sao?
Không được, rõ ràng là không có cách nào. Nàng cứ ngồi như vậy, không thể tự hỏi. Cho đến khi một bóng đen che khuất tầm mắt nàng, hơi giật mình ngẩng đầu, trừng mắt nhìn, nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp quen thuộc. Không nói gì, có chút không rõ vì sao Lâm Duẫn Nhi lại đột nhiên xuất hiện ở trước mặt nàng. Lâm Duẫn Nhi ngồi xuống, không nhìn nàng.
"Chị vừa thấy em đi một mình trên đường." Lại trừng mắt nhìn, nhìn cô, không dám tin.
"Chị vẫn đi theo em?"
"Ừ."
"Vì sao không gọi em lại?"
"Bộ dạng của em có vẻ rất muốn đi bộ một mình."
Nàng không biết mình nên khóc hay nên cười, nữ nhân này cứ thế im lặng đi theo nàng. Bọn họ lẳng lặng ngồi ở trên ghế dài, cô không mở miệng hỏi nàng vì sao lại đi một mình trên đường, vì sao không trở về nhà, mà nàng cũng cứ như vậy, cứ để mặc cô im lặng ngồi bên cạnh.
Thời tiết nóng như vậy, hẳn là cô phải chảy thật nhiều mồ hôi mới đúng, nhưng trên người Lâm Duẩn Nhi lại ẩn truyền một mùi hương nhẹ khoan khoái, mùi vị thuần khiết dễ ngửi. Nhắm lại ánh mắt chua xót, yên lặng không nói gì. Thật lâu, thật lâu, nàng rốt cục mở miệng
"Duẫn Nhi, em muốn đi uống rượu."
"...Cha sẽ không thích em uống rượu."
"Chị không biết là em đang thất tình sao? Người thất tình muốn uống rượu."