Chương 4

442 52 0
                                    


Cậu ngẩn người không dám bước tiếp. Sợ rằng hình ảnh của hắn "lại" biến mất khi cậu cố chạm vào. Biết bao lần như thế, cậu hiểu mình chỉ có thể đứng nhìn, dùng ánh mắt cảm nhận sự tồn tại của Ngọc Hải.

Chợt hắn hỏi.

"Về rồi?" Thanh âm bình bình ổn ổn, không một tia cảm xúc.

"Ân..." Cậu đáp vội, xong lại chẳng biết phải nói thêm gì. 

"Sao lại ướt thành như vậy?"

Ngọc Hải thoáng cau mày.

"A? Là do...do sơ ý...bị..."

Lấp vấp một hồi, Ngọc Hải thở một tiếng không kiên nhẫn, lại nói tiếp. 

"Thay đồ xong tôi nói với cậu một vài chuyện, mau đi đi!"

Cậu không nói gì thêm, vội vội vàng vàng thay ra bộ quần áo dơ bẩn. Cố gắng thật nhanh để thu thập xong quần áo, sửa sang lại bản thân, anh đợi lâu nhất định sẽ giận.

Hy vọng càng nhiều, thất vọng càng nhiều, đau lòng càng sâu đậm. Vốn nghĩ hắn sẽ nói gì đó giải thích chuyện hắn đã làm. Rằng hắn chỉ tịch mịch, rằng nữ nhân ấy câu dẫn hắn, hoặc hắn làm vậy vì công việc. Cậu bóp chặt trái tim, nghĩ mình có thể chấp nhận bất kì lý do gì hắn đưa ra, chỉ cần hắn giải thích. Trên môi cậu luôn treo một nụ cười, có lẽ nhìn thấy cậu cười hắn sẽ rất vui. Cậu cũng không hay biết, nụ cười gượng gạo yếu ớt ấy trên gương mặt tái nhợt xanh xao, chỉ khiến cho người nhìn càng đau, càng thương cảm buồn bã.

Ngồi lên sofa, cậu ậm ờ nhận lấy cốc nước ấm từ hắn. Chờ đợi hắn lên tiếng.

"Cậu dọn ra ngoài ở đi, tìm căn nhà nào đó tùy ý cậu thích, tôi sẽ chi tiền cho cậu."

"..." Ngơ ngẩng nhìn hắn.

"Tôi và cậu vốn đâu thường xuyên cùng một chỗ, cậu ở đây sẽ khiến "người khác" hiểu lầm tôi là đồng tính luyến ái."

"..." Nước mắt lại vô thức chảy dài bên má, thấm vào khoé miệng.

"Cậu không dọn đi cũng được, tôi có thuê một căn hộ khác, sau này cũng không về lại căn này. Coi như đền bù cho cậu!"

"..." Mày nhăn lại, môi chợt run rẩy, nghĩ muốn nói gì đó ngăn hắn lại.

"... Tôi và cậu...chia tay đi!"

Hắn thốt ra câu ấy, rồi im lặng quay mặt ra cửa sổ, dường như vô tình không muốn nhìn cậu. Cũng dường như né tránh?

Cậu cắn môi, lại cố nặn ra nụ cười xấu đến méo mó. 

"A Ngọc Hải anh đùa phải không? Em như thế nào lại nghe ảo giác rồi?"

Cậu vội lau nước mắt và cười gượng, tự nhủ rằng những gì mình nghe thấy đều không hề có thật, có lẽ cơ thể mệt mỏi sẽ dễ sinh ra ảo giác đi, tai cậu ù ù như bị trống giã đầu. Đau không tả xiết. 

"Không đùa đâu. Tôi sớm đã có bạn gái. Cậu chẳng lẽ không thấy không biết? Cậu bị bệnh thiểu năng à?" Hắn đạm nhạt nói. Mơ hồ có chút do dự.

Không ổn! Không ổn! Không ổn! Bệnh ảo giác của cậu ngày càng nặng! Chắc phải sớm một chút tìm bác sĩ thôi...

"Không! Không phải. Hải, đó là ảo giác. Anh biết không? Em thích anh của những ngày nắng, ấm áp dịu dàng hơn sự lãnh tĩnh tẻ nhạt ngày mưa. Nào, đi dạo nhé! Thời tiết thật đẹp!"

[Chuyển vế 0309] MơNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ